Đã có nhiều tiếng cười trỗi lên lùng bùng màn nhĩ. Sĩ số
trong lớp là bốn mươi tám đứa cả gái lẫn trai và trai hay gái đều cười một giọng
điệu hệt nhau, rất trêu ngươi.
Cô bước tới trước mặt tôi, thảy tờ giấy mỏng manh đang co
rúm ấy xuống bàn. Con số không thiệt to nằm dưới chữ “Luộm Thuộm Dài Dòng Lạc Đề”,
cùng đi với chúng là dấu chấm hỏi và dấu than; tất cả cô dùng mực đỏ cào đậm
nét ở góc giấy uốn cong.
Và cô đọc. Cô đi giữa khoảng trống lớp học, từ bảng đen xuống
cuối vách rồi ngược lại. Mọi thứ im thin thít, mọi thứ chẳng cục cựa, mọi thứ
tuồng đang dóng tai nghe. Tôi thì không, tai tôi điếc đặc, tôi ngó ra vuông sân
ngập nắng. Ngoài cổng trường thằng cha bán kẹo kéo đã xuất hiện, bắt đầu dựng
chống chiếc xe đạp lỉnh kỉnh đồ đoàn rất rắc rối nhưng cũng rất gợi trí tò mò.
Tôi chờ đợi tiếng trống đánh dồn dập nhưng ông cai có vẻ như đang quên nhiệm vụ,
hoặc ông bị mụ vợ bắt nhồi nặn bánh bột lọc, xào nhân nhụy tôm thịt từ hồi hôm
tới chừ vẫn chưa xong?
Huyền cắt tóc ngắn, nghe kêu là kiểu bum-bê, ưa dùng ngón
tay vén những sợi đi lạc giắt lui sau vành tai. Trái tai có đục lỗ nhỏ rức
nhưng chưa khi mô tôi thấy nó đeo bông đeo vòng đeo khoen đeo xuyến như thể những
vật trang sức nọ sẽ làm ô uế vẻ ngây thơ tuổi học trò. Mỗi khi tan học, đi cùng
đường nhưng khác hướng Huyền luôn quay đầu ngó tôi, ê a ngâm nga ca kệ một điệp
khúc: “Tau đi lối ni có hoa có bướm, mi đi lối nớ có ma qủi chận đường”.
Ban đầu tôi có hơi ngán nhưng thét rồi cũng bình yên. Đường
tôi đi dọc bờ thành phủ bám đầy rêu xanh, cỏ tranh từ trong đó phồn thịnh mọc lấn
ra tuốt mép rìa đường nhựa, cỏ xao xác run rẩy thường trực. Châu chấu có nhiều ở
mùa hè và cóc nhái ễnh ương kêu than rỉ rả suốt những ngày mưa.
Nghe đồn có o con gái thất tình chui vô đám cỏ rậm cả gan uống
độc dược tự tử, nghe thêu dệt đêm khuya thanh vắng chính o con gái dễ sợ nớ leo
lên đọt cây sầu đông ngồi chơi với đám đom đóm ma trơi luôn quần tụ, lân tinh
xanh mướt sáng ngời cả một khúc đường vắng người, nhác chơi.
Hiện tại thì cô đang là con dao thiệt bén, cứa vào lòng tôi
những nhát đau thương. Tôi là đứa bất hạnh đang hồn lìa khỏi xác. Và Nguyễn thị
Huyền đích thị biến thân thành con mèo đen, ngổi thu lu với tất cả vẻ xấu xa của
nó.
2.
Tôi học kém, tôi không phủ nhận chuyện đó. Nhưng nhờ Trời tôi cũng leo ì ạch theo kịp những bước nhảy chân sáo của Huyền. Thỏ hay rùa, chẳng quan trọng. Cái đáng nói là lằn mức của đích tới, cả hai, tôi và Huyền cùng dẫm đạp lên. Cũng đệ Tứ, cũng đệ Tam, cũng đệ Nhị như ai. Khác biệt chăng là tôi học một nơi toàn cả bọn đực rựa, còn Huyền thì kín cổng cao tường nhốt thân trong ngôi trường tinh ròng một binh đoàn con gái, ngó bắt ớn!
Thời tiểu học, ham nói chuyện với thằng bạn ngồi bên bị thầy
phạt bắt qua ngồi bàn con gái, bị chèn ép giữa hai trò tóc dài có kẹp bướm, sợ
tới độ gần són đái. Giờ ni, nếu vô tình đi lạc ngang trường của Huyền vào lúc
bãi học cũng còn cái cảm giác ngan ngán, tim đập quờ quạng. Lúc xưa, con nít
chay còn rứa huống chi bây chừ ngã mặn o mô cũng ngực nở eo thon yểu điệu áo
dài má hồng môi đỏ. Họ có thể bẻ gãy sừng trâu sá chi cái mạng èo uột của tôi.
Nhưng nói thật lòng, bây giờ gây lầm lỗi, hình phạt là bị kẹp giữa hai trò khác
giống e trong bụng cũng có chút thinh thích, tay chân bức rức và đít sẽ nhấp nhổm
tựa phỏng lửa. Chẳng biết mặt o bên trái khuôn trăng đầy đặn hay o bên phải nét
ngài nở nang? Lê thị hoa nhường hay Nguyễn thị nguyệt thẹn? Và rồi thì cái mùi
thơm kì lạ vừa chui vào khứu giác chẳng biết của người mô vừa xô giạt qua, cho
hít ké. Ui chầu, học răng vô hè. U mê ám chướng là điều bắt buộc!
Tôi chưa bao giờ viết thư cho Huyền vì mặc cảm tự biết phận
mình không văn hay chữ tốt bằng cô bạn học cũ. Tôi ôn lại hình ảnh cùng điệu bộ
Huyền, cái môi chu, cái lưỡi lè ra và chuỗi cười sảng khoái: Tau đi lối ni có
hoa có bướm… Không, Huyền ạ, mình không là đứa ác khẩu nhưng mình linh cảm có
khi Huyền sẽ bị ma qủi chận đường.
3.
Bạn có tin tình yêu được khởi đi từ một ánh mắt? Tôi không
tin. Nhưng tôi tin có thần Thiên lôi vác búa làm nên sét đánh ngang mày. Tôi
choáng váng ở phút giây tao phùng hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tai tôi
lùng bùng, thị tại môn tiền náo có khi được giải thích sai lạc, ngay ở chợ Bến
Thành âm thanh vỡ bờ đến thế mà tuyệt đối nó không chui được vào thính giác
tôi. Tất cả những nhiễu loạn của các nguồn sóng xô bồ vây quanh đều bị chận đứng
lại bởi sự xuất hiện thần kỳ của Huyền. Cái loa phóng thanh treo ờ góc chợ lải
nhải những chuyện xằng bậy phải nghẻo đầu tắt tiếng. Nó nhường lời cho Nguyễn
thị Huyền: Ủa, vô đây khi mô?
Chỉ năm chữ, chỉ một câu hỏi tầm thường. Vẫn là giọng nói nhỏ
nhẹ, gần như thỏ thẻ; nhưng nó dịu dàng chui vào tai tôi rất rõ tiếng. Tôi đứng
như hình dáng núi vọng thê, nghĩa là cứng đờ chẳng tin vào hiện thực. Tôi ngác
ngơ như đứa trôi sông lạc chợ lâu ngày một hôm về chốn xưa để phải bàng hoàng bởi
những đổi thay, tàn phá kỉ niệm.
Huyền tựa một báu vật đã bị đánh tráo, đã bị phủ dụ bằng thứ
sơn son thếp vàng giả mạo. Vẻ đẹp nức lòng ngày cũ bỏ trốn đi đâu?
Tôi đưa ra nhiều câu hỏi, Huyền nói không dấu che, chẳng bối
rối. Huyền li dị đã lâu, lí do: Ông chồng ấy rất mực hoang đàng, ổng có mèo.
Huyền chấm câu. Nữa, lại là mèo! Mèo, con vật ấy gần như tượng
trưng cho những điều bất chính. Có bồ nhí sao không gọi là tôm cá cua nai bầu
gà, thiếu gì thứ, mà kêu là mèo. Nghĩ không ra! Mi đi lối nớ có ma qủi chận đường.
Không riêng tôi, chúng ta đều gặp hoạn nạn, phải không Huyền? Và bằng sự chống
đối trong tuyệt vọng, chúng ta phải tự mình xoay xở lấy, cố tìm cho ra hoàng đạo.
Huyền gọi một chiếc xe ôm, leo lên ngồi ở chỗ trống còn lại.
Tôi ngửi mùi khói xăng. Huyền trao cho tôi một phong thư, dặn dò lát nữa hẳn mở.
Huyền nói với ông già luôn vặn tay ga: Bác cứ cho xe chạy đi, tôi sẽ nói địa điểm
sau. Như vậy, Huyền chẳng cần mặc cả tiền cuốc xe. Thây kệ! Tôi ngó cái dáng ngồi
hư hao của Huyền đang bị bụi đường nuốt trôi. Nắng, khói xe hay bởi điều gì làm
mắt tôi cay. Tôi cúi đầu mở phong bì. Một xấp tiền với nhiều con số: 10.000,
20.000. 50.000… Và vuông giấy nhỏ. Nét chữ mềm mại: “Huyền đang là cô con dâu của
một gia đình người Đài-loan. Huyền sắp lưu lạc. Tiền này không biết cách xài, bạn
tiêu phung phí giùm mình hỉ. Thương nhớ. Nguyễn thị Huyền.”
Hồ Đình Nghiêm
2011