NGÕ
RÊU
Xanh tóc
xanh ngói
xanh tường
Lòng anh
xanh với con đường em
qua
Ngày xưa
em với người ta
Ngõ chiều
chỉ biết đứng xa mà
nhìn...
Giờ em qua lại
một mình
Rêu xanh
lại rộn lòng anh nữa
rồi!
DẤU CHẤM XANH
TRÊN MÀN HÌNH
Cái chấm xanh hiện lên
Cái chấm xanh chợt tắt
Có đôi mắt buồn
Có đôi mắt vui
Khép lại phía sau màn
hình
Anh sáng chiều lặn lội
giữa ba thứ nhộn nhạo hư vinh
Mắt vẫn cố dò tìm cái
chấm xanh em lấp ló
Chẳng biết nữa mùa xuân
hay đang thu ở đó
Sao không nghe thấy gì
Ngoài một tiếng thở dài
rơi rụng giữa hư vô
Hình như cái đẹp thường
phải bơ vơ
Và câu thơ hay cũng
thường là câu thơ vô nghĩa
Như
mối-tình-không-không-có-có
Anh đang cầm lỏng lẻo ở
trên tay...
ĐỪNG NHƯ
NGỌN GIÓ
Đôi mắt đẹp
và hiền như thể
Khoảng trời xanh
đậu trước hiên nhà
Có phải
trời sinh em ra để
Những trang đời
ngọt lịm thi ca
Năm tháng ơi
xin đừng như ngọn gió
Thổi vô tình
nên sóng cả nghiêng chao
Những xanh biếc -
hồng hào như thơ đó
Vô tư giữa đời -
chẳng vội hư hao
Cứ ao ước thời gian
đi chậm lại
Đừng chóng tàn
dễ vỡ
và trôi nhanh
- Chớ là hoa là mây
là lóng lánh thủy tinh -
Để em mãi thanh xuân
trong thơ anh vụng dại.
TƯƠNG TƯ
(Thử vật tối tương tư -
Vương Duy)
Ngắt trộm một nhánh
tương tư
nơi ngõ vắng
Anh mang về trồng ở
trước sân
Mong một hôm nào tình cờ
em đến
Sợi tương tư
nghịch ngợm quấn quanh
chân
Nhìn mấy vì sao trên
trời rồi thề -
kiếp sau không chồng vợ
thì mình cũng tình nhân
Anh lạy trời...
ba ngàn thế giới có đi
đâu rồi anh cũng gặp em
Đừng ai bắt anh làm thầy
dạy em -
chỉ xin làm cái gì đó
vui hơn
Để được mê cái má em
hồng ngực em tròn
và một cái eo thon
Anh chán rồi
cái kiểu yêu rất tinh
thần
Đó là cách yêu của mấy
triết gia
hay mấy ông nhà thơ hết
rồi xí quách
Những bài-thơ-thất-tình
đọc hoài nghe chán ngắt
Ôi anh chỉ muốn cầm
trong tay
từng sợi tóc em thơm
Nhánh tương tư anh trồng
trước sân
giờ đã phổng phao
(Hình như cây vui nên
cây lớn nhanh như thổi
Cây có tình - tặng người
rất nhiều trái tim đỏ)
Còn mình hẹn nhau -
Như mây trời hẹn hò với
gió
Mây theo phương mây -
rất vội
Gió theo hướng gió - về
ngàn
Đâu đó ở hai bìa trái
đất
có hai người ngơ ngác
đứng nhìn nhau.
Nguyễn Văn Gia