
Đêm nghe thơ nhớ Nguyễn Du
Trăm năm vui có bao ngày,
Mười lăm năm đã đủ đầy đắng
cay ,
Chữ tài chữ mệnh khéo hay!
Khiến điêu linh mộng ,khiến đày đọa thân ,
Giá trong lấm bụi phong trần
,
Tình xưa gẫy nhịp , cung cầm
đứt dây ,
Mong manh phúc mỏng hoạ dầy
!
Chút trinh níu lại giữa ngày
oan khiên ,
Nước nào giũ sạch nghiệp
duyên?
Tiền Đường sóng dội ưu phiền
vào tâm ,
Tử sinh
ngầu ngã cát lầm
“ Đoạn trường đã rụng bên tầm
xuân phơi “ * *
Ván tàn tan một cuộc chơi ,
Cờ thua quân rã thôi rồi ,
Kiều nhi !
Khi về ngoài bóng tà huy ,
Vàng xưa đã nát còn chi cho
người /
Có chăng còn một nụ cười
Nhân sinh góp nhặt gửi đời muôn sau ,
Trần gian em có vui sầu,
Nguyễn Du trường mộng bạc đầu
chửa vui ?
Mây bay , người có ngậm ngùi
,
Ba trăm năm nữa có nguôi ngoai buồn ?*
Núi cao gió cuộn thác cuồn ,
Thơ tuôn từ
những ngọn nguồn nghiệt oan,
Người đi bỏ lại tiếng đàn ,
Những âm đục đá vọng ngàn kiếp
sau,
Vẫn còn nguyên những nỗi đau
,
Vẩn màu trăng cũ một màu
vĩnh ly ,
Vẫn còn đấy những Kiều nhi,
Vẫn tài khắc mệnh là bi kịch
Người ,
Chỉ xin gío dập mưa vùi,
Cho nhau một mảnh tình
vui đủ rồi,
Chân mây về lại cuối trời,
Cho Kiều về với Kim ngồi cạnh nhau ,
Mà nghe sóng vỗ xưa sau,
Hai trăm năm đó lệ đau đáu
lòng ,
Tình nay
trên đỉnh non Hồng ,
Buồn xưa gửi lại bên giòng
Lam Giang ,
Nguyễn Du , người có thấu
chăng
“Tưởng nàng nên lại thấy
nàng về đây”?
Trông ra ngọn cỏ lá cây ….
Nguyên Cẩn
(*) Ý thơ Nguyễn Du : Bất
tri tam bách dư niên hậu, Thiên hạ
hà nhân khấp Tố Như
(**) Dựa ý thơ Bùi Giáng :Cành Nam rủ phượng sai nhầm, Đoạn trường
xưa rụng bên tầm xuân phơi
Ngẫu hứng không đề
Ngày phiêu bạt lòng người
đang giáp hạt
Những niềm vui -mưa bụi hắt
qua đời
Cánh chim di đêm lạnh hướng
chân trời
Gọi chút nắng cho bình minh
đứng hát
Phố đã reo hồn hoa tươi sắc
đỏ
Khuôn mặt nào xanh ngắt giữa
nhân gian
Người có về phong kín những
tân toan
Vết thương cũ bao năm rồi vẫn
hở
Nghe bốn phía đao binh còn vọng
lại
Sóng xô bờ biển động vẫn
chưa nguôi
Nhìn Bắc phương khép vội nét
môi cười
Trời Nam ấm ân tình xưa trẻ
dại
Thôi chúc tụng những vầng
trăng huyễn mộng
Đáy hồ in bóng nguyệt chết
đêm nao
Những nhà thơ hồn hoá những
vì sao
Trên ngôi cao hồn bay theo
gió lộng
Khi tỉnh thức người nói gì :
lẽ Đạo ?
Hay con đường hư ảo đã đi
qua
Trăm năm về tìm lại giữa
lòng ta
Hoàng hôn tạnh mưa dừng tan
gió bão
Ngày phiêu bạt nhớ một thời
luân lạc
Những niềm vui như nắng hắt
sau hè
Con sông buồn ra biển lại nằm
nghe
Câu chuyện kể dấu chân người
kiêu bạc
Và dấu kiếm anh hùng trên
sóng nước
Mạn thuyền nào vết khắc đã
tàn phai
Ai có về khuya lạnh nhớ
chăng ai ?
Nguyên Cẩn
Tự sự cùng lịch sử
Những vết thương chưa thành
phế liệu
mà nỗi buồn trầm tích đã bao
năm
ngọn núi nhỏ chứa bao điều
chưa hiểu
vẫn đợi ngày phún thạch lại
trào dâng
cả dân tộc đi ngược chiều
bão nổi
sợ cuồng lưu xưa mẹ đã lên rừng
bầy chim trời bỏ núi chạy vô
bưng
gặm nhấm trái oan khiên ngày
đổi mới
những con phố mắt tròn căng
đợi gió
chiều dang tay thinh lặng
đón đêm về
sông tự tình cho biển lặng nằm
nghe
chờ sóng dội phía chân trời
cửa mở
vòng thế sự tròn vuông ai
khép lại
ngày nỏ thần làm lịch sử
sang trang
ngày nhục nhằn trộn lẫn với
vinh quang
được rồi mất như trò chơi trẻ
dại
thánh nhân ngủ trong vườn
xưa áo vải
không phân tranh mưa máu gió
tanh chi
thân hữu vi nhưng hồn hoá vô
vi
câu tâm sự gửi mây ngàn xa
ngái
nghe sấm ký như đồng dao trẻ
nhỏ
lại xoay tròn rồng rắn cứ đi
quanh
những oán thù vô cớ cứ đành
hanh
đang tích luỹ trùng trùng
trong máu đỏ
rồi số phận nghìn năm khi
sáng- tối
lại đi về trên những lối mưa
sa
ai dựng cờ xương máu có
thành hoa
nghe tiếng khóc thay niềm
vui đánh đổi
những bia ký dọc theo chiều
mở nước
người đã về tay vỗ gọi hư
không
núi mong chờ soi bóng xuống
dòng sông
lòng thâm tạ những anh hùng
đi trước
rồi từ đó người đợi người bước
tới
với cơ đồ còn mãi bốn nghìn
năm
nghe xuân sang chảy dưới lớp
sóng ngầm
cuốn oan khuất tan trong chiều
sóng nổi
và lịch sử bỗng gần như tiếng
gọi
dáng ai ngồi . hay đấy bóng
tiền nhân !
Nguyên Cẩn