Nguyễn Nho Sa Mạc tên thật
là Nguyễn Nho Bửu, còn có bút hiệu Nguyễn Thị Liên Phượng. Ông sinh năm 1944
tại La Qua, Điện Bàn, Quảng Nam, mất vào 23 tháng Chạp năm 1964 tại bệnh viện
Đà Nẵng. Thơ Nguyễn Nho Sa Mạc từ những năm 1960 đã đăng trên các tạp chí: Bách
Khoa, Văn học, Mai, Văn... (Sài Gòn). Gần nửa thế kỷ đã qua, kể từ ngày thi sĩ
qua đời, năm 2007 tập thơ "Vàng lạnh" của Nguyễn Nho Sa Mạc mới được
sưu tầm, tập hợp và xuất bản.
Sinh nhật
Bằng đôi tay ôm kín nỗi
buồn
ta đi trong trời đất hoàng
hôn
mà nghe sữa mẹ chan hoà
chảy
máu ở buồng tim cũng loạn
cuồng
Ta xiết hình em trong tiếng
hôn
im nghe da thịt và linh hồn
giữa không gian rộng ta
chồm dậy
cuộc sống quay vòng quanh
áo cơm
Ôi giữa cuộc đời ta đảo
điên
đêm nằm ru giấc ngủ cô miên
hai mươi tuổi trong hồ
phiêu lãng
ngửa mặt nhìn trời đi ngả
nghiêng
Ta hát và ca giữa cuộc đời
nhìn xương với máu chiến
trường phơi
những người đi trước về
trong đất
lịch sử đầy sao chiếu rạng
ngời
Sông hỡi là sông rừng hỡi
rừng!
Trăng lên từ thuở có mùa
xuân
rủ mây nguyên thuỷ về sinh
nhật
ta uống cùng em chén rượu
mừng
Chân dẫm lên hàng vạn núi
cao
để về trong thế giới chiêm
bao
những người đi trước sầu
ngơ ngác
những người đi sau hồn xanh
xao
Bằng đôi tay ôm cả mặt trời
ta và em một khối sinh đôi
hỡi ơi khi ở trong lòng mẹ
ta muốn đi cho trọn kiếp
người
1.1964
Mùa xuân của Phượng
chiều xuân sang em nhìn mưa
muốn khóc
kỷ niệm chong đèn thức suốt
đêm qua
ngón tay nhỏ lần đan sầu cô
độc
tưởng chừng như tuổi trẻ bỏ
đi xa
thứ bảy chiều em rong hè
phố cũ
con đường xưa hoa đỏ nở rộn
ràng
dòng sông đó bỗng nhiên
buồn vô cớ
bơ vơ tìm thương cát sỏi
cồn hoang
em đứng dậy xem mây chiều
xuống thấp
trời tháng giêng sương lạnh
vai chùng
sân ga nhỏ con tàu không
dừng lại
đôi vì sao buồn ngủ giữa
không trung
gió thì mệt, mùa xuân đang
cúi mặt
hàng dừa xanh xoã lá đứng
âm thầm
em muốn nói điều gì trong
đôi mắt
mà mùa xuân khuôn mặt vẫn
xa xăm
rồi xuân đến sau lưng nhiều
ảo mộng
buổi em về xanh rừng tóc
cao nguyên
đồi chiều xa biểu hiện nét
mi hiền
tay trắng muốt nuôi linh
hồn thảo mộc
em ngồi khóc mùa xuân nhăn
mặt khóc
môi em buồn cho thời tiết
buồn theo
để rồi anh cũng yêu Phượng
thật nhiều
mới buổi sáng anh mê người
buổi tối.
Xuân của một người
Chiều cuối năm ngồi trên
tầng phố cũ
Trời quê hương nhiều mây
trắng sa mù
Hai mươi tuổi những ngày
nuôi mộng đỏ
Đã xanh rồi cây trái mọc
suy tư
Thân với máu xin thắp làm
sương khói
Giữa thời gian tìm bóng
dáng con người
Vùng tóc đó tháng ngày qua
cỏ úa
Lửa của trời thiêu đốt tuổi
hai mươi
Con mắt trũng hôn vào lòng
đất ấm
Mệ sắp khô - đời sống cũng
khô cằn
Thiên nhiên vẫn mặt trời
trên cao mọc
Người tìm chi khu vườn cũ
giá băng?
Tôi gọi nhỏ tên người sa
nước mắt
Ở trên đời vừa đúng hai
mươi năm
Máu sẽ khô, xin tim này
đừng rụng
Giữa hư vô phần mộ nhỏ yên
nằm
Lũ bạn tôi đứa còng lưng
nằm ngủ
Đứa vùng lên trong số phận
lưu đày
Mỗi trái tim hằn vết thương
chia cắt
Vết nhục này cho con cháu
mai sau
Tôi còn lại nửa mùa xuân
phiêu lãng
Giữa lênh đênh tìm nắm một
bàn tay
Trời tháng giêng những ngày
sầu nổi gió
Nhớ Sài Gòn thương Hà Nội
mây bay
Bài thơ được
tác giả viết cuối tháng 1-1964, tới ngày 8-2-1964 ông dự tiệc liên hoan tất
niên ở trường, về nhà trọ thì lâm bệnh và qua đời ở bệnh viện sáng sớm ngày hôm
sau.