tặng
Nguyễn Nhã Tiên Buồn
chợt xoáy vào hồn ta ngợp ngợp Bởi
chiều nay qua đồi Me-Bồng-Con Trời
ở đây không mùa sau mùa trước Chỉ
gặp ngày lành lạnh gió rưng rưng... Gió
rưng rưng khiến lòng ta rưng nhớ Chốn
quê nhà mùa trở rét lê thê Mẹ
ngồi đun nỗi sầu trong bếp củi Thương
đàn con đi viễn xứ chưa về! Thương
nhân hề, ta qua đồi xứ lạ Thương
quê nhà nên gõ nhịp cuồng ca Ôi
bụi hồng bao nhiêu là ly khách Là
bấy nhiêu khúc hát buổi xa nhà... Buổi
xa chị, ta cố cười khinh bạc Dẫu
luyến lưu làm gió nổi trong hồn Bởi
lòng chị như núi cao biển rộng Cả
một đời đi không hết yêu thương! Buổi
xa anh, ta nghênh ngang uống rượu Siết
bàn tay bằng hữu lúc qua sông Nay
không rượu mà cay đời bên núi Không
ai mời, không hẹn cũng mong mong... Buổi
xa em, cố coi thường ly biệt Dù
tình son đang mới dấu uyên ương Tay
mới đan chưa tròn vòng kỷ niệm Thư
mới xanh chưa kịp thuở dâng hường! Nay
thương nhớ mang qua đồi vai nặng Hơn
bao năm ta ngậm ngải tìm trầm Đọc
thư em, nghe kể mùa cố quận Đang
mưa dầm, ta thương nhớ nhiều hơn Đâu
có ngờ mỗi bước đi lữ thứ Lại
buồn hơn thuở hiu hắt quê nhà Trời
ở đây không mùa trăng lãng đãng Biết
chờ ai lúc ngậm bóng tình xa? Sầu
cứ rót trong ta từng giây phút Đồi
ơi đồi ghi dấu Mẹ-Bồng-Con Nhớ
lời ru muốn quay về xứ mẹ Mà
đường đi chưa hẹn áo vai sờn...
Mùa
Thu về cố xứ Tặng
Ngàn Thương Ta
trở lại con - đường - mười - tám Heo
may về lướt thướt bên cây Nhưng
bầy chim trắng xưa khuất bóng Tóc
mun ai thôi đổ sông dài... Nắng
hanh vàng ơi - chiều Đại Nội Ta
vô ra một bóng phiêu bồng Dấu
tích vẫn còn rêu phong cũ Mà
tình kia quẩy gánh long đong! Toà
Khâm - vẫn lầu cao còn đó Nhưng
em xưa nay đã xa rồi Câu
mái đẩy giờ ai buông giọng Mà
nghe sầu cổ tích chơi vơi... Ta
trở lại, nhớ Huyền xưa ơi Cốc
cà phê Bưu Điện một thời... Mai
đi như gió - đời vô định Biết
dặn dò chi nữa hở người? 1985