MƠ BIỂN
Ta khát thèm làm biển
Ôm siết em vào lòng
Sóng bạc đầu ngấu
nghiến
Luênh loang muôn đường
cong
Doi cát hoang chết điếng
Nằm khỏa thân giữa dòng
Triều
dâng tràn lấp liếm
Tội tình cùng tổ tông
Xưa ngàn
năm hiển hiện
Tờ kinh thánh bềnh bồng
Ánh chiều vàng tắt lịm
Chúa thở dài: - buồn không!
ĐỨNG TRƯỚC GƯƠNG SOI
mặt
Lúc quấy
quá như Ma
Lúc hiền
hòa như Bụt
Lơ láo
cõi người ta
Nửa mặt hư, mặt thực tai
Trung ngôn hay nghịch
nhĩ
Đời tiếng bấc tiếng
chì
Gác ngoài tai lời mị
Đường ta, ta cứ đi
mắt
Ngày trừng mắt coi đời
Xốn xang điều càn rỡ
Bắt gặp được
tình người
Sáng bừng lên hớn hở
lưỡi
Lột lưỡi như con nhồng
Líu lo
tuồng nịnh
hót
Lòng có tự hỏi lòng
Biết đắng, cay, chua, xót…
răng
Cơm rau dưa lưng chén
Rượu khê cạn vài ly
Già đời thiếu mỹ vị
Mỏi mòn răng bỏ đi
Tóc
Thương sợi
tóc đổi
màu
Hết đen rồi tới bạc T
ôi ơi! Đừng kinh ngạc
Khi tình lỡ biển dâu
râu
Sáng nào cũng cạo râu
Râu cứ lì
lợm mọc
Không xanh một ngọn trầu
Khuya về là… nhớ nhau
LÁ VƯƠNG SỢI CHIỀU
Hẹn
nhau ở ngã ba đường
Nửa hăm hở nửa chán chường. Vì sao?
Lụi
tàn đốm lửa
khát khao
Gửi theo gió một tiếng chào.
VỀ THÔI
Về
thôi.
Về thôi ngỡ thật xa rồi
Như cành mây bạc bên trời lửng lơ
Rơi. Chìm tận đáy hư vô
Mất tăm bóng nước ơ thờ là xong
Về thôi chân bước rêu rong
Hồn còn ngơ ngẩn xoay vòng một phương
Lại
quay về ngã
ba đường
Cao tay hái chiếc lá vương sợi chiều
Và tôi - hạt bụi liêu xiêu