Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2025

168 .NGUYỄN THANH CHÂU . Đọc thơ và Tưởng niệm NGUYỄN THÙY SONG THANH

                                                                                   

                                       

 TIỂU SỬ:

Tên thật: NGUYỄN BẠCH TUYẾT

Bút hiệu: THÙY SONG THANH, NGUYỄN THÙY SONG THANH

Nơi sinh: Sa Đéc

Năm sinh: 1938

Năm mất: 2022

 

TÁC PHẨM:

Hừng Đông Sau Rừng 2003, Cánh Cửa 2014, Những Ngón Tay Đánh Rơi Của Thượng Đế 2019

 

NGUYỄN THÙY SONG THANH xuất hiện đầu tiên trên tập san Bách Khoa và tiếp đó là Hiện Đại, Nghệ Thuật trong những năm của thập niên 60. Thơ trữ tình của bà có khác với các nhà thơ nữ khác thời đó thường nặng về cảm xúc diễm tình. Sáng tác của nữ sĩ nghiêng về mặt suy tưởng hiện sinh.

Tôi di chúc cho mỗi khóm mẫu đơn một phần thân thể

tôi ký thác cho mỗi cột đèn một lời than thở

có nghe không lời đau rưng rưng

trên đầu phố những nỗi buồn chênh vênh

trong hồn tôi tình yêu này và ám ảnh chiến tranh

tôi có hết buồn hết buồn

quên thời tàn phế cũ

bàn tay cánh rừng nẩy lộc không hẹn kỳ xuân

lá vàng không than thở

có phút nào nơi nào vùng an ninh trong trái tim héo rũ

để hạnh phúc đi thất lạc đời tôi hai mươi năm

còn đất hứa quay về nương náu…

 

Sau biến cố 30/4/1975, bà im tiếng trên 25 năm và chỉ cầm bút lại không lâu. Lần này chất trí tuệ trong thơ lại càng sắc nét được thể hiện qua những thi ngữ thật “hào phóng” phần lớn ở thể tự do. Và chúng ta đã được hân thưỏng những bài thơ phong phú chất suy tưởng về tình yêu trong cuộc sống cũng như trong tâm linh buổi xế đời. 


Bây giờ một mình dù khi mặt trời ủ rũ

Hạt ngọc tôi vẫn quạnh hiu lấp lánh bên đời

Bằng thiên hà nỗi nhớ

Chim bay đi để lại cái tổ

Ta ra đi bỏ lại cánh cửa

 

Một hôm cánh cửa tiễn ta đi

Đâu biết ta đi sẽ không về

Sẽ không về nữa không về nữa

Sẽ lạc về đâu cõi mịt mù.

 

Chim không còn ai chim bỏ tổ

Ta vẫn còn ai sao bỏ cửa

Khung cửa hẹp còn ai trông theo...

Bà mất vào ngày 7 tháng 11 năm 2022 sau một thời gian bị tai biến.

 

THƠ TRÍCH:

 

Trước 1975:

 

 

BỜ CỎ

 

 

Nắng vụn về sương vỡ

Nuôi bờ cỏ mùa đông

Người qua rồi chợt thấy

Cỏ úa đầy linh hồn

 

Địa cầu vừa mới lớn

Cỏ non dậy xuân thì

Với tình yêu thần thánh

Còn hằn dấu chân đi

 

Hừng đông mời ăn gió

Lứa cỏ nhớ tiền thân

Nhô đầu chào ánh sáng

Thế kỷ mới mọc mầm

 

Tập san BÁCH KHOA số 60

 

 

 

Ý NGHĨ

 

 

Chiều nay em về

một khung trời vuông sẽ lấp đầy

còn ước được nhìn đôi mắt của vòm trời đẫm lệ

hàng cây bên đường rũ tóc van xin

chìa cành khô gió chạy gập ghềnh

một chút nắng vàng hoàng hôn bố thí

có đôi mắt nào vừa qua thầm trao ý nghĩ

thời gian là tà áo hai màu

cho cuộc đời thương ghét giận hờn nhau

cho muôn thuở suy tư đi tìm vĩnh cửu

 

Chiều nay em về

dừng chân trên ngã tư đại lộ

nghĩ thầm lòng mình không là đèn xanh đèn đỏ

sẽ xin ở hồn anh một màu trắng đơn thuần

em sẽ là cánh én mùa đông, cất tiếng hát gọi mùa xuân

với những linh hồn đi ngoài hoang đảo

em sẽ bắt mơ mộng làm chủ nhật

đón gió tím mười phương

trao ân tình thứ nhất

 

Chiều nay em về

giao điểm đường hồn không gặp ở ngã bảy ngã ba

gót sầu lảo đảo nát tình sỏi đá

nhỏ dại lòng chiều

ngần ấy đau thương cũng đủ đắng cay nhiều

đừng đến thăm để nhìn mi em sầu ủ rũ

em sẽ đuổi anh đi bơ vơ trên hè phố

như con chim sầu về trên rặng tóc ngã xiêu xiêu

mắt em đại dương sâu thẳm

nên phải nhận vô vàn đau thương làm bọt sóng

gió nào về dựng lớp lớp trùng dương

và ở đâu chiều khoác áo cỏ ngủ lề đường

hững hờ để lòng sầu hơn thế nữa…

 

Tập san BÁCH KHOA số 61

 

 

 

Bài hát buồn ngón tay I

 

 

Tôi nằm đây giữa vùng nước mắt

Chôn phí tuổi xuân vào trũng hoang bàn tay

Nghe thời gian rót miên man vào linh hồn địa cực

Tiếng vọng hoang vu lay giấc ngủ lưu đày

 

Tôi cam tội như cây mùa thu đành trút lá

Khoảng cách tâm hồn nhiều nỗi đớn đau

Minh oan cuộc đời bằng roi vọt ưu tư đóa cười tiều tụy

Bước sầu đồi vực tìm dấu vết mai sau

 

Tôi chịu cực hình chưa nhận ai làm tri kỷ

Cuồng lưu tình yêu này chảy xiết vào những hố bi thương

Cuốn phăng theo những mảnh vỡ linh hồn

Xin anh đến nhúng đôi bàn tay rộng lượng

Và hôn nỗi-sầu-em-mùa-thu-vàng-bé-bỏng

Cho em tìm thấy em trong mắt anh rừng rực đam mê

Cho linh hồn em thoát vào vô tận bầu trời ánh lồng lộng sao khuya

 

Ôi tuổi trẻ tôi buồn những quãng đời buồn chưa tới

Vỡ lòng tình yêu bằng mê khúc dại cuồng

Khổ đau chắt nhựa nuôi linh hồn em cổ thụ

Anh ơi anh ơi sao yêu em bằng tia mắt đầy gai

 

Giọt lệ hổ thân nhỏ lên giòng lịch sử

Tiếng chíp chiu tan vùi trong những lớp không gian xanh

Tôi trở về làm con chim rừng hoang theo bầy dã thú

Tiếng hót quyện sầu vào biển lá gió mưa đan…

 

Tập san HIỆN ĐẠI số 8

 

 

 

Bài năm chữ

 

 

Nơi đâu chiều mưa bay

Nơi đây chiều mưa bay

Chân đàn lên phím ngõ

Nhạc sầu đầy lòng tay

Giọt sầu gieo trên vai

Em đi chiều mưa rơi

Hoa ven đường ngậm gió

Mím môi sầu đơn côi

 

Tuổi đời in đáy mắt

Đếm thời gian buông trôi

Nằm trong mồ kỷ niệm

Nghe mưa rơi ngoài đời

Triền buồn dáng bờ tim

Mưa sao cài tóc mun

Mây bay vào mắt xanh

Gió lấn xô nhịp bước

Trời côi cút làm thinh

Chiều nay mưa về đâu

 

Chiều nay đời xa nhau

Dỗ giấc nhớ trong lòng

Ru câu ca chờ mong

Thương ai mà gọi tên

Cuộc đời sao chóng quên

Lá hồn bay lả tả

Nguời về qua không quen

Da trời căng thênh thang

Chân trời dù đi hoang

Không ngoài biên cương mắt

 

Còn thấy nhau mơ màng

Còn khối tình chưa tan

Em về chiều mưa nghiêng

Hồn trổ một bông sầu

Tập vở còn trinh nguyên

Mực tươm trang bản thảo

Quyển sách dày chưa xem

Giọt chiều rơi êm êm

Ngày đi còn bịn rịn

Đêm ngoảnh mặt buông rèm…

 

 

 

Bài viết bằng mực tím

 

 

Bài thơ này mang nỗi buồn và ý nghĩ:

Mỗi linh hồn là một cánh hoa chịu đựng

Để còn nghe nhịp tim trần gian hấp hối

Lời cầu hồi sinh chảy dài trên giòng thở ưu tư biến đổi

Và còn nghe tiếng chân mình góa bụa trên đường đêm

Đôi mắt buồn trông đợi đóa trăng lên

Như một ngõ hoang đường độc đạo của niềm tin

Âm thanh nghẹn ngào như lòng tôi như hồn tôi trong giờ thú tội

Lớp người lớn lên đi lạc trong rừng tuổi

Tôi chỉ là con chim rừng hoang bay mãi bay hoài

Chỉ là một loài cỏ mùa thu chờ mùa xuân về nhỏ giọt sương mai

Đầy tình cờ cũng đầy tình yêu tha thiết

Bắt đầu bằng những âm thầm như giòng đêm âm thầm trôi mãi miết

Bàn tay chưa thể hiện

Ý nghĩ chưa thành câu

Tích lũy niềm thương và đắm say làm vốn liếng mai sau

Mua lại hơi thở nghẹn dài đã đo chiều năm tháng

Thời gian thành chuổi kinh cầu thiên thu thầm lặng

Nhân loại cưu mang mối truyền thống đau thương

Tôi còn mãi mãi tình yêu nghĩa là rung động có quê hương

Dù sự chờ đợi oan uổng

Mai tôi chết hình ảnh cuối khắc ghi vào tâm tưởng

Bầy hải âu bình thản ngó trùng dương

Rã mục hình hài thế kỷ hoang mang

Anh có nhận linh hồn tôi trẻ dại?...

 

Tập san HIỆN ĐẠI số 9

 

 

 

BÀI HÁT BUỒN NGÓN TAY II

 

 

Tôi di chúc cho mỗi khóm mẫu đơn một phần thân thể

tôi ký thác cho mỗi cột đèn một lời than thở

có nghe không lời đau rưng rưng

trên đầu phố những nỗi buồn chênh vênh

trong hồn tôi tình yêu này và ám ảnh chiến tranh

Buổi chiều mù sương trời sa thấp mãi

anh nhặt trên tóc em chiếc lá vàng rụng xuống

một chiếc lá xanh vừa mọc trong hồn em

như một mai hiện tại này nát tiêu tro bụi

chúng ta khởi đầu cuộc trầm tỉnh bi thương

từ những điêu tàn

như một mai vì tổ quốc này chúng ta ngã xuống

xin tình yêu này thành mặt trời cháy ngoài vô biên

 

Xin cho em được tin

dù mai kia hy vọng chông chênh bờ tuyệt vọng

buổi sáng người nông phu trở ra đồng

cảm thấy mạ xanh dày hơn ngày qua

người tài xế già thuộc lòng tiếng máy nổ chiếc xe đò cũ kỹ

cố thâu dặm dài trên đôi tay

con ngựa ô què lắc lư ngoài đồng cỏ

không quên thời quá khứ

bốn vó nhịp tôi đòi trên đưòng xuôi

 

Xin cho em được tin

dù cuộc đời chưa một lần xám hối

trên hai bàn tay tội lỗi loài người

còn một ngón tay trong sạch chảy dòng máu ăn năn

 

Xin cho em được tin

dù trần gian tắt rụi bình minh

mãi mãi mỗi anh và em là một mặt trời của nhau

Cháy trên đầu mình

 

 

 

Chủ Nhật 65

 

 

Buổi sáng thăm chàng ở trại nhập ngũ số 3

buổi chiều ở Saigon ngó ngực Diễm Thúy

buổi tối về nhà nghe nhạc Phạm Duy

nửa đêm chợt khóc khi con bú.

 

Chàng đứng đó tóc xù dã nhân

trong mộ mặt xanh bật sống dậy

niềm đau cũ.

 

kịp ngó lại

cỏ gai đã mọc um tùm trong đầu chàng

sỏi đá.

 

vết tích một thời kiêu căng

lòng tự mãn đã hát trụi những

chùm hoa quý.

 

Chàng còn gì.

 

Khi nàng ca sĩ ấy nghiêng mình chào

khán giả

vinh quang đậu sẵn trên đỉnh nhọn thân thể

nàng

khi đôi cánh mềm của nhạc bay lên

nhạc sĩ kia đã là người tình dân tộc

khi con trở mình lên tiếng khóc

trong hư không đang nứt mầm tin tưởng

mai sau.

 

Chẳng còn gì.

 

Thôi kể chi

chàng chẳng còn gì

ngoại trừ hi vọng như mật đắng

nếm hoài cho hết cuộc bi thương

nếm hoài ôi tội nghiệp quê hương.

 

và khi chiến tranh cho chàng súng

ống đạn dược

tôi tìm cho chàng một khí phách riêng.

 

Sàigòn 1965

 

Tuần báo NGHỆ THUẬT số 12

 

 

 

TRÍ NHỚ MAI SAU

 

 

1.

 

nếu mai này

mỗi ánh đèn nở một vòng hoa thược dược

choàng vào cổ người ôm buồn lẻ khóc thầm đi trong mưa

mỗi chuổi cười vòng ân ái trên tượng hồn xanh xao

tôi có hết buồn hết buồn

quên thời tàn phế cũ

bàn tay cánh rừng nẩy lộc không hẹn kỳ xuân

lá vàng không than thở

có phút nào nơi nào vùng an ninh trong trái tim héo rũ

để hạnh phúc đi thất lạc đời tôi hai mươi năm

còn đất hứa quay về nương náu

 

2.

 

nếu mai này

còn tiếng xưởng thợ dội gào vòng bánh quay tròn

còn tiếng học vần ê a

còn nhạc kèn đồng tầm tả âm thanh xuống hồn kẻ tìm lãng quên

còn chuông giáo đường ngân dài nhắc nhở

những cơn gió thổi bão tình cờ

rớt xuống hồn mùa băng giá

tôi còn cúi đầu nhận tội

tôi còn sấp mình ăn năn

tôi còn xót thương đời tôi vô công

tôi còn sống hoài ngu xuẩn

 

3.

 

ôi cuộc sống này - những âm mưu tuyệt vọng dọc đường đời tôi

ôi cuộc sống này - những ràng buộc bí mật níu đời tôi lại

ôi thành phố này - lối mòn của những con ngựa vằn hung hãn

từ mỗi vó câu trở về khúc bi ca

từ mỗi công thự mỗi ghế đá mỗi ô hàng tiếng nói

hỡi mỗi người trôi trong thành phố căn phần

có thấy căn phần mình một ngọn đèn nhỏ từng tấm đêm chụp xuống

những sợi ánh sáng nhũn mềm rong rêu lập lềnh biển đen

chẳng hề nhìn nhau rõ mặt chẳng hề nhớ tên,

rọi xuống đời mình tìm hoài thứ gì chẳng thấy.

 

Tuần báo NGHỆ THUẬT số 17

 

 

 

HỪNG ĐÔNG SAU RỪNG

 

 

Qua một cơn giông bão kinh hoàng phương hướng thất lạc hay một bình minh mặt trời khỏa thân quyến rũ từng chùm ánh sáng thơm nồng hơi thở cỏ, linh hồn em nẩy lộc giữa mùa đắm say giận dỗi bạo tàn.

Nào ai biết ai biết.

Từ lúc đó trái tim làm kẻ bộ lạc lạ mặt mê mải tiến sâu vào miền ngăn ngắt hoang vu lãnh thổ những kẻ đi tìm thiên đàng ăn trái cấm.

Từ lúc đó cuộc đời nắm giữ uy quyền xưng danh tù trưởng với một cánh tay che chở bao dung còn một chuyên dùng tàn sát chinh phạt.

Bằng đôi mắt rừng bí mật, bằng hơi thở trăng ru vào biển lá xanh, bằng ngôn ngữ suối mặt trời đam mê chảy giòng mật ngọt rót xuống hồn - định mệnh hiện hình nụ cười thần tượng chiêu dụ bước chân em.

Nụ cười lùi dần xa, xa mãi biến vào chân trời chin ửng nắng tơ. Bóng chim thoát từ đáy rừng mùa đông giã từ giấc ngủ giá băng ngậm cành lộc non bay vút cánh.

Tình yêu đang tượng hình tình yêu đang lớn lên.

Trong giấc mơ của bầu trời ôm không gian cô độc anh hiện thành cây lá trùng trùng em làm con mèo rừng hoang dại mắt xanh len lỏi dấu chân tìm. Niềm tin bất tận với những ngón tay thiên thần rủ nhau chạy trốn.

Từ cõi nào của linh hồn em thao thức tiếng nói bí mật phá vỡ ngục tù bay ra, âm thanh bay hút vào thâm u nghĩa trang vô vọng giấc ngủ dài. Tất cả trở về lạnh lùng như lãng quên im lìm như nín thở, phút giây bàng hoàng ngó bốn bề hoang vu cây lá vô tri mịt mùng thành trì đen bủa vây số phần em cấm cố.

Rồi buổi chiều nọ cánh chim xưa mất chân trời nhả cành lộc non ngậm nỗi cô đơn trở về rừng cũ.

Trên đỉnh núi vút cao xác con mèo rừng ôm mối sầu bi vắt ngang đá nhọn lặng lẽ tắt hơi. Làn mi mở toang như cửa sổ, hai con mắt lân tinh ngó hoài xuống ừng sâu ngó hoài xuống hoang vu câm lặng. Vĩnh viễn.

Rừng xanh lạnh lùng ngủ giấc hồn nhiên, tiếng chim ca đổ nguồn từ quá khứ xa mù cuốn theo giòng máu bi thương trôi vào thinh không trắng…

 

Tuần báo NGHỆ THUẬT Xuân Bính Ngọ 1966

 

 

Sau 1975:

 

CƠN MƯA VÀ TÌNH YÊU

 

 

Khởi sự như cơn giông

 

Một miền quê

Bụi nâu mù mịt – lá vàng bay vỡ không gian

Chớp sấm lấp loé ì ầm

Xóc tung trời tịch lặng

Cô bé quê nín thở đợi nghe

Tiếng ào ào hối hả trên tầng không

Tim bùng vỡ hân hoan

Đón cơn mưa từ trời xa ập tới

Ôi, mưa

 

Thành phố này, ngày nọ

Sững sờ con mắt ngó.

Sao chàng giống cơn giông làm vậy

Bắt đầu nghi lễ tình yêu chăng

Hay bài học nhập môn cho trái tim tập vẽ

 

Trong trí tưởng tinh khiết của nàng

Chân dung được phác thảo

Mỗi ngày một xúc động hơn

 

Cơn mưa bạo chúa kéo về cơn lũ

Cuốn phăng nét vẽ lấp lánh trên vùng

                                      ký ức bí ẩn

 

trái tim trầm luân

Của sính lễ còn giữ được:

chiếc lá vàng gió cuốn giữa cơn giông

 

 

SÀI GÒN

NHAN SẮC THỜI GIAN

 

Tiếng ì ầm như thác xa đổ tới

Mở cổng ngày mờ sương

Sài Gòn rất xám

Dòng xe lưu thông bắt đầu ùn án

Thổi lên không nỗi tất tả

Những cụm khói mưu sinh

 

Ngày đã ăm ắp bình minh

Màu sắc hồ ly

Tất cả bỗng rạng hình tướng

Sài Gòn rất biển

Biển áo xanh bạc mồ hôi công nhân

Anh Ba Son em Linh Trung

Sinh thành lao động

 

Sài Gòn rất trắng

Trắng ngất mê những cung trời lụa bạch

Đất bông thiên thai

Rợp cánh áo trên giờ tan trường

Cổ kính Gia Long thục nhã Trưng Vương

Lăng tuổi ngọc một thời cắp sách

 

Trái tim Sài Gòn hồng hào chúa nhật

Bầu trời thủy tinh

Úp trên ngôi giáo đường đỏ gạch

Cuốn lên thiên đường

Tiếng chuông nguyện tỉnh thức

Rền âm ba

 

Nóc Sài Gòn lợp kính vạn hoa

Phố hồng lung linh ảo sắc

Mở ra một trời đêm lồng lộng vô thường khác

Mộng bình thường cũng đành cõi lãng quên.

 

Một góc nào

Sàigòn rất đen âm u ngõ tối

Sàigòn rất tối con kênh nước đen

Theo ngọn thủy triều lựng khựng

Hạnh phúc hấp hối

 

Bầu trời nào

Sàigòn khoác áo Quân Vương

Hiền minh hoa vàng xuống ngõ

Mỗi nụ mai một dấu ấn ngày sau

Thăm thẳm phận người ưu tư nở.

 

Sàigòn trong ta thiên thu màu lá

Là ngọn cây lão trượng

Là cọng cỏ ấu nhi

Bất tận phục sinh

Bất tận ngoài lịch sử

 

11.2011 

 

 

 

THỂ DỤC ẢO

 

Bài Tập 1. MÂY ẤM

 

 

Sớm nay vẫn còn mảnh trăng tái

Thoi thóp trên bầu trời sóng sánh gió

Ngày đủng đỉnh rạng

 

Hai tay thẳng cao.

Mặt ngửa, mắt mở

Chạm những đám mây lúp xúp chạy về phương Nam

Trận gió Bắc bén gót đuổi nà.

Tự khiển thị lực.

Nhắm mắt tưởng tượng

Phóng tầm lên cao, vút qua các tầng mây hỗn độn nhân gian

Các tầng xanh thăm thẳm hoang mang

Các tầng sáng chói lóa thách thức.

Lên cao ... cao nữa

Làm sao cảm nhận vô cùng

Con nhỏ nhoi thấp mọn vô năng

Chưa thể gặp Ngài

Nhưng con trông thấy chàng trên mây đỉnh đạc

Bàn tay vẫy trổ năm nhánh thuyền độc mộc

Nhấp nhô sóng âm dương

Năm mũi rẻ hướng tới năm châu lục hồng hoang.

Hẹn sẽ chở về hạnh phúc sơ nguyên khẳm

 

Hiệu ứng lướt sóng trời lay rụng xuống tôi bao nhiêu là mây ấm.

 

6/2013

 

 

Bài Tập 2. HẠNH PHÚC TÔI

 

 

Là chị

Nụ hoa mười giờ nở bung khoái cảm

Cùng mặt trời xòe cánh lửa tồn sinh

Ôi hạnh phúc rờ rỡ

Ôi nỗi lụi tàn bi thương

Bên vầng dương ảm đạm

 

Là tôi

Tình ấp kiên tâm trong chiếc tổ bất trắc

Như cái trứng dẫu thiên thu chờ khảy mỏ

Hạnh phúc sẽ bước ra.

Dang rộng tay cựa quậy để cảm nhận bao la

Vũ trụ vô biên còn cõi tôi bé nhỏ chông chênh

Như cái trứng “con thằn lằn chọn nghiệp” mà tôi rất đỗi hoan nghênh.

 

Dang rộng tay cựa quậy. Còn có chiều thứ tư thứ năm… cõi tâm linh

Dẫn đến nơi, ngày nọ, đánh dấu tôi gieo hạt ngọc hạnh phúc

Trên đường xa sóng đôi.

 

Bây giờ một mình dù khi mặt trời ủ rũ,

Hạt ngọc tôi vẫn quạnh hiu lấp lánh bên đời

Bằng thiên hà nỗi nhớ

 

6/7/2013

 

 

Bài Tập 3. TẠ ƠN

 

 

Bằng sinh khí Thượng Đế hà một hơi

Hạt đất mang linh hồn

Linh hồn tôi khởi từ đấng Alpha

Mù mịt cõi về Omega

Tôi được ban cho một hạn kỳ

Tùy theo cách sống

Tập hít thở để đo đạc tuổi thọ riêng

Hít đau khổ triền miên

Và hân hoan bất chợt

Thở ra những thương tâm bất lực

Tư bề dội tới.

Tôi năng tập

Buổi nào cũng nài xin thêm một giây đời

Đầy thêm một phút để viết trọn một câu thơ

Đầy thêm một ngày cho xong một bài dang dở

Hít thở hít thở.

 

Tạ ơn Thượng Đế đã sắm sẵn cho loài người

Không khí vạn vật sông bể

Ngày hằng đủ dùng

Trái tim hồng hào và bộ não tinh sạch tự do cảm nghĩ.

Cám ơn đời vây tôi bao la địa ngục và một ít bụi thiên đàng trên đất

Tôi phả bảo vệ hạn kỳ sống của tôi

Phải tồn tại trong lộng lẫy cảm xúc

 

8/2013

Thi tập CÁNH CỬA, 2014

 

 

 

CẶP ĐÔI GIÓ

 

 

 Họa sĩ thấy màu sắc đánh nhau *1

Trừ khử nhau

Triệt tiêu nhau

Như anh và em không mở lòng dung nạp

Như nước mặn xâm thực bờ đá

Như chiến-tranh-dầu-loang

Thôn tính chửng nước lân bang.

Họa sĩ thấy màu sắc bù đắp xởi lởi

Thỏa hiệp hòa bình tạo ra màu sắc mới

Bức xạ sóng ánh sáng đỏ xanh cộng hòa

Dựng chân trời tím ma mị xa xăm

Picasso nghe được tiếng thơ hai màu bên nhau âu yếm thầm thầm.

Họa sĩ mở cổng Vòng tuần hoàn màu sắc*2

Thả phiêu phiêu triệu não trạng tâm tư.

 

Hội họa là thi ca được ngắm

Thi ca là hội họa được cảm *3

 

Thi sĩ nghe màu sắc cười khúc khích

Bên các tiểu thư Hoa nhúng nhảy với gió trong vườn xuân.

Rợn nhìn,ngó theo lớp lớp quân đi trong màn sương xám

Buông trên bãi chiến tàn trận lạnh tang .

Phượng hoàng lửa bay trong tưởng tượng kẻ làm thơ

Đam mê hỏa hoàng

Trãi bước đầu hủy diệt của sáng tạo

Tiếp bước sau đau đớn vặn mình

Giữa cõi nhân gian để tái sinh.

 

Các nhà thơ bị nguyền rủa

Tưởng tượng, ảo vọng, huyễn hoặc, tiên tri

Nhưng không mù lòa

Họ có đôi mắt của thiên thần.*4

 

Có ai thấy họ

Thơ và họa tìm nhau

Cùng mê đắm nhân gian cười đỏ rụm khóc xanh xao

Màu sắc, khối nét, biến thiên, tĩnh động

Vũ trụ đời đời của Sáng Tạo

Có ai thấy họ tìm nhau .

 

*1. ranh giới giữa hai màu đối lập có sự nhấp nháy gọi là ‘đánh nhau”

*2. Vòng tròn tuần hoàn màu sắc ( the color wheel) : được nghiên cứu, khám phá, xây dựng,bổ sung, điều chỉnh theo thứ tự thời gian bởi Isaac Newton, Le Blon, Moses Harris.

*3. Leonardo Da Vinci (1452-1519), họa sĩ Ý:  Painting is poetry that seen rather than felt, and poetry is painting that is felt rather than seen. (Hội họa là thi ca được nhìn ngắm hơn cảm nhận, và thi ca là hội họa được cảm nhận hơn nhìn ngắm).

*4.William Carlos Williams, nhà thơ Mỹ ( 1883 – 1963) : Poets are damned but they are not blind, they see with the eyes of the angels.

 

 

 

MỪNG TUỔI

 

 

Tết đến rồi đó anh

Em mừng anh mười tháng tuổi trên trời

Hằng năm sau thời khắc giao thừa

Biên giới hoài niệm và mộng tưởng

Anh đã mừng tuổi em cõi sống.

Khi anh đi rồi em lại đếm tuổi anh trong khóc lặng

 

Nóc nhà anh bây giờ hoa nhật nguyệt đã trổ bừng

Thay em háo hức mạn đàm

Sân nhà anh nắng sương cấu tứ

Cho cỏ nẩy xanh

Từ chân dung bước ra cùng với thơ vô hình

Anh lặng lẽ dạo quanh

Rồi lững thững nhập bao la đi miết miết

Hãy nhớ đọc thơ em

Và thuộc dùm như khi còn ở trần gian

Nhé anh yêu.Em vẫn còn viết.Còn viết

 

Tết Quý Tỵ 2012

 

 

 

TÔI CÓ HAI NẤM MỒ

 

 

Tôi-đứa trẻ cao tuổi

Tự yểm hồn mình

Như Tôn Ngộ Không bị lá bùa linh

Yểm giam ruột núi

Nhìn thời gian thảo khấu

Ào ào kéo qua

 

Thời-gian - tôi đội lốt con người

Không cần cậy nhờ triết thuyết

Định luật tự nhiên ai cũng biết

Thành trụ hoại diệt

 

Hôm qua tôi đã trông thấy nấm mộ tôi

Giữa cõi hoang vu tâm thức

 

Bia chú nơi an nghỉ ký ức

Nỗi trông chờ hạnh phúc có thật cõi trần gian

 

Không định luật tự nhiên nào hủy diệt được linh hồn

Linh hồn tôi mọc trên cánh đồng thời gian Thượng Đế

Chỉ có Hôm Nay. Vĩnh Cửu là Hôm Nay

 

Em yêu anh không quá khứ không tương lai

Yêu hết hạn kỳ này

Mịt mù hư ảo

Say đắm mộng mị

Thẫn thờ tương tư

Bỗng thấy cô đơn héo hắt

Và nước mắt

Và Thơ

 

Trong hiện tại tôi sẽ qua đời

Rất tự nhiên đến kỳ tận. Buông xuôi

Người ta sẽ mất đi một vuông đất trồng rau

Xây ngôi mộ

Xướng danh kẻ chết vào nhà tù

Hoặc quăng vào lửa

Thi thể hóa bụi tro lang thang theo gió

Phiêu linh đại dương u mê

 

Linh hồn tôi là của ThượngĐế ban cho

Thượng Đế định liệu

Thời điểm sau Hiện Tại Thơ.

 

6/2015

 

 

 

Huyển 1    

 

TINH KHÔI VÀ MỊT MÙ

 

 

 Nếu như khi mới mười tuổi

 anh đã biết yêu em

 hai tuổi - tắm xối tắm mưa tắm vòi sen

 thiên thần nhỏ không cần quần áo

 

 Anh phải cõng em

 hạt sương trên lá

 bềnh bồng tinh khôi

 qua vũng nước tù đọng hơi thở ung ôi

 mặt trời chương sình

 mặt trăng úng thủy

 về mái nhà rêu phong tuổi nhỏ

 

 Anh phải dỗ em cây đa chú cuội

 nắm kẹo bòn bon khi em khóc dỗi

 anh ngồi bên - đặt bàn tay soái ca lên

 vầng trán em sôi

 ui, sốt nặng rồi

 cái nhói mũi đinh xuyên mạch tim câu nói

 

 Anh phải bế em lên bàn học

 cho ngồi nghịch ngoẹt

 rồi mải mê với những con số thập thò

 những bài toán đố ầu ơ

 khi em mắc-mắc

 anh không kịp thả em xuống đất

 em sợ gì mà không tè

 pipi sẽ cuốn phăng những con số

 và những bài toán đố ngây ngô

 ra ngàn trùng

 mênh mông hóa kiếp

 

 Anh sẽ làm gì

 sẽ làm sao

 những tháng năm dài kế tiếp

 những con số trợn trừng

 những bài toán hắc ám yêu tinh

 đang nổi trôi mịt mù

 chập chùng trên sóng thiên thu

 

 

 

Huyển 2

 

TRÊN MUÔN TRÙNG SÓNG

 

 

 Khi em hai mươi tuổi

 chúng ta hai tinh cầu lẻ loi mịt mù quỹ đạo

 nhưng trong hồng hoang

 anh đã yêu em

những dòng thơ huyền mây cứng đá mềm

tuôn ra từ khe nứt bầu trời

 thoát đi từ những khuỷu thời gian

 thơ nẩy hy vọng mầm

 đâm ý tưởng đọt

 chúm nụ tình phơn phớt

 

 Anh đã yêu em

 những dấu chấm những dấu phết

 rớt hồn nhiên

 vào cõi bâng quơ

 ứ ắp mây xám nắng hồng tuổi trẻ

 chiến tranh đánh đọ cùng mộng mơ

 

 Anh đã yêu em

 yêu một cái tên

 hành tung sử tịch mật

 là Thị nữ hay Văn nam

 nhẹ nhàng như bóng nắng qua thềm

 

 Giữa rừng cây

 hoa dữ cỏ độc tư bề

 cây anh ngất ngây gió

 hướng ra trăm phương mặt trời chói rỡ

 hoài vọng một phương lịch sử

 xuống đông tịnh lên đoài tan

 quyền lực truyền thông

 trên mặt phẳng ngữ âm câm lặng giấy

 trên lửng lơ lưới mạng dọc ngang

 phương phi ước vọng

 tự do ngôn luận tung cánh phượng hoàng

 đốt lửa thiêu thi thể giáo điều mẫu mã

 ngục tù sá kể

 

 Mấy mươi năm sau đại nạn tháng tư

 anh vẫn chưa gặp em

 vẫn yêu em tận tình chữ nghĩa

 như vẫn nồng nàn sự nghiệp

 trên muôn trùng sóng vỗ.

 

 

Huyển 3 

 

CHIA LY MẤY CÕI

 

 

 Anh đi qua trần thế

 phiêu du càn khôn

 hạt bụi nào hạt bụi hân hoan

 tro than thân xác là phượng hoàng tình yêu

 bay qua mộ địa

 

 Dò la được gì

 sáng tạo được gì

 xây dựng được gì

 nắm níu được gì

 một đời hư không

 thương cõi đất trải hết tình nồng

 yêu cõi tình ngấm tận hồn sâu

 những cánh môi khô chưa hề chạm nhau

 tuổi chiều hôm tình yêu chợt thức

 sẽ là phút giây tận thế huyền hoặc

 rúng động hai trái tim có một ngàn tâm thất

 rúng động hai trái tim có một ngàn đôi mắt

tàng dung và ngắm ngợi trần gian

 

 Nỗi sợ hãi nào

 quyền lực tâm linh nào

 hay bản thân ta ướp tẩm mấy tầng văn hóa tự hủy diệt

 can ngăn tình yêu

 mờ mờ nhân ảnh

 tiên tri mù điếc lửa thiêu

 không đoán nổi tin tang trắng cõi

 

 Còn gì cho linh hồn ta cô đơn vời vợi

 bao nhiêu lần nhớ điên cuồng tức tưởi

 bao nhiêu lần lặng lẽ giọt bi ai.

 

Thi tập NHỮNG NGÓN TAY ĐÁNH RƠI CỦA THƯỢNG ĐẾ, 2019