Thứ Tư, 12 tháng 2, 2025

186 NGUYỄN MAN NHIÊN Ở Chốn KHông Nơi

                                                                             


Ở CHỐN KHÔNG NƠI

 
[1]
 
trong đám cỏ cao ngang thắt lưng
những con bò buồn ngủ
tôi phóng sinh thơ
 
bầy chữ có cánh
thấp thoáng lên trời
giấy linh hồn gấp
 
[2]
 
leo trăm bậc lên đỉnh ngôi chùa
nơi có nhiều áng mây màu nắng
 
tôi gặp cơn mưa của các vị tổ thiền
đang tĩnh tọa trong khung ảnh
 
một tấm thảm dày đặc hoa chuông
dưới bóng trang nghiêm ngọn núi
 
[3]
 
những con chim nhàn nhã
 
bên tán cây rễ xoắn gầy gò
nơi tôn nghiêm mùa thu
tiếng ai cười như chuông đổ
 
trong mái bờm của tơ nhện
một kỵ sĩ trên con ngựa mùa hè
để lộ rễ và các lớp đất phủ
người sẽ lội qua bóng mát của cây bồ đề
mang thai các bờ sông hoa trắng
 
[4]
 
trưa cao
leo những bậc thang núi
mây trắng như bọt biển
 
sau lưng mưa
những năm trẻ mục đồng
đuổi gió mùa thu ướt
 
bỏ ba năm dịch một bài thơ
chữ nghĩa trôi đi ngủ
tỉnh dậy, thơ mới thành thơ xưa
 
trong khu rừng hiền triết
vào ban đêm, cùng các vì sao
tôi rụng lả tả như lá chết
 
[5]
 
nếu có một thiên đường
ở khoảng cách năm ánh sáng
 
một thiên thần trong hình dạng con người
cắt từ tấm thiệp giáng sinh
 
rơi xuống đất như một ngôi sao băng
cổ họng đầy nước mắt


 
[6]
 
ngắt cọng cỏ lá chuồn
mỏng như mưa
cây chết mùa đông năm ngoái
 
trong cánh rừng thoảng mùi mật hoa tháng ba
đàn chó tìm thấy tôi
bên những vệt đường mòn cổ
 
quăng một hòn đá lắng nghe
tiếng cá quẫy trong không khí
giật mình như một con cò đơn độc
 
trong không gian vô hạn này
 
với vô vàn ngôi sao và lỗ đen
hai cánh tay quá ngắn cho đôi mắt
 
[7]
 
trên các mái nhà màu xám
một con chim sẻ rùng mình trong gió
 
cảm giác đám mây không trọng lượng
tan chảy xung quanh vớ của tôi
 
âm thanh tiếng sấm lan khắp bầu trời
sức mạnh của cuộc ẩu đả trí tuệ
 
tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cơn bão đã qua
mùa hè luôn đi chân đất
 
[8]
 
những tán cây lửa trại
lấp lánh mưa
nơi bìa rừng ẩm ướt
 
bầu trời đêm bình yên
thơ là ánh sáng các ngôi sao
chạy trên đường ray tiếng còi tàu hỏa
 
đôi mắt hồ thu lộng lẫy
tiếng dương cầm chảy
âm thanh của tình yêu dưới cầu
 
người say rượu nhạt màu
nửa trăng ẩn, rời đi, ai sẽ ngủ
lối hẹp, hơi thở gần, hay cái váy thôi miên
 
[9]
 
tôi luôn tưởng tượng
những bữa ăn chật chội có mùi
nhạc blues rên rỉ như lời cầu nguyện
 
căn phòng đẫm máu đêm
nơi giọt cà phê thì thầm từ bếp
một bí mật của niềm cô quạnh
 
trong mưa và sấm sét
tiếng kêu ầm ĩ của cột đèn
tín hiệu tuyệt vọng
 
nằm trong tôi sâu thẳm
đóa hoa chuyển màu lúc bình minh
dáng cây non trong gió
 
[10]
 
nơi ngưỡng cửa nhà thờ
những con chim nghe thơ
đang tràn ngập trên cỏ
 
hiên cây trổ phép lạ
màu xanh mới lên tuổi
trên vải sơn vội vã
 
có cách nào để biết
chân lý ẩn bên trong những bông hoa đầu mùa
trong nỗi cô đơn hay hương thơm của loài thảo mộc
 
dưới mũi giáo tàn nhẫn của đấu trường thời tiết
những câu thơ đi một mình qua đêm
thần thoại đang trong lò hỏa táng