Hắn làm bảo vệ đêm. 6giờ
chiều tới bịnh viện, nhận ca trực là một thứ duy nhất từ người ban ngày: cánh cổng!
Bịnh viện thuộc hạng sang
nhứt thành phố. Bịnh nhân ở đây toàn là những kẻ có tiền. “Nhà giàu đứt tay, bằng
ăn mày đổ ruột”. Hắt hơi, xổ mũi cũng ghé qua cho bác sĩ Tây, ngó tới ngó lui,
xí xô vài tiếng, có cớ mà xài tiền. Buồn buồn, ở lại vài đêm, lấy cái không
khí, cho nó yên lòng, mắc tiền hơn ở khách sạn năm sao một chút. Nhiêu đó đủ
làm bịnh viện không lúc nào ngơi khách. Xe cộ ra vô nườm nượp, một người bịnh,
vài chục người vô thăm, vài chục xe chở quà cáp là thường. Nhiệm vụ của hắn gắn
liền với cánh cổng, đứng đó ngăn không cho bán hàng rong, vé số hay ăn mày lén
vô kiếm ăn. Đứng đó chỉ để cho người bịnh và người nhà có cảm giác an toàn. Hắn
biết và không hề ảo tưởng về cái sự thật trong công việc của mình. Bịnh viện
thì có cái quái gì phải bảo vệ? Cứ gọi gác-dan hay gác cổng như cũ còn dễ nghe
hơn. Có điều giờ này có cái để làm, có miếng ăn mà bỏ vô miệng là may cho hắn lắm
rồi.
Từ chiều, hắn đứng ở cổng,
nhìn thiên hạ, cho mọi người thấy có mình. Lúc vắng người ra vô, hắn lại ngóng
lên tán cây me gần đó, coi mấy con chim quyên đã về tổ chưa. Thứ chim chỉ có
hai màu, hắc bạch phân minh. Đầu trắng, lưng đen, bụng trắng. Mùa hè ở rừng,
mùa thu kéo nhau về phố, không biết để làm gì. Dân thành thị hay lầm đỗ quyên với
con cuốc gọi hè. Cuốc lủi trong bụi rậm, kêu trong đêm mùa hè. Đỗ quyên khác.
Quyên ở trên cây, hay hót vào buổi sớm mai mùa thu. Quyên hót như tiếng rít, âm
thanh bén và cao vút, xôn xao một vùng lá, không lẫn với loài chim nào khác. Là
nghe mấy người ở rừng nói vậy. Đóng quân ở rừng nhiều ngày, với hắn, tiếng đỗ
quyên nghe như tiếng ru con, tiếng gọi chồng tha thiết, của những người phụ nữ
sống lặng lẽ trong căn nhà lá đơn sơ ven rừng. Căn nhà vắng bóng đàn ông và nước
mắt nhiều hơn nụ cười. Thua trận, cởi áo lính về làm thằng phó thường dân Nam bộ,
hắn mang theo luôn tiếng hót đỗ quyên, mang theo màu đen trắng mộc mạc của loài
chim, như mang theo cái tình cảm, cái hơi ấm chở che của rừng...
Tới hơn 10g, khi lão Tự,
tay bảo vệ bên cổng cấp cứu mở thêm đèn sáng rực, hắn đóng cổng bên này, cầm
theo cây đèn pin, bắt đầu thả một vòng quanh khuôn viên bịnh viện. Soi đèn vào
từng ngóc ngách, bụi cây. Khi biết chắc không có gì lạ, mọi thứ đâu ở chỗ nấy.
Hắn về leo lên chiếc ghế bố, bên dưới gốc cây me lớn gần cổng, nằm chập chờn tới
sáng! Bác sĩ, y tá hay bất kỳ ai có gì cần tới hắn, cứ ra đó mà gọi. Đêm bịnh
viện yên ắng, hắn nằm ngửa mặt lên nhìn qua tán lá, bầu trời đêm ở đây mỗi đêm
mỗi khác, không đêm nào giống đêm nào. Có trăng, không trăng, mây dày, mây mỏng, nhiều sao, ít sao, khác
nhau. Nhưng lạ là lại rất giống trời đêm của những lần hành quân, của những đêm
gác ngày xưa. Bầu trời làm hắn nhớ. Đêm nhắc nhở hắn những kỷ niệm. Đêm mang lại
cho hắn hoảng loạn. Nỗi lo âu và sợ hãi ngày nào, chỉ khoác lên người tấm áo
khác, còn thì vẫn nguyên vẹn. Lâu lắm rồi, hắn không có được một giấc ngủ tròn.
Mấy năm sau này, hắn mang ơn thằng bạn học cũ, đã xin cho hắn chỗ làm này.
Không phải chỉ vì miếng ăn, nó còn làm cho hắn đỡ băn khoăn vì chứng mất ngủ,
giúp cho hắn thoát được những cơn ác mộng chết chóc, luôn chờ đợi hắn nhắm mắt
lại là kéo nhau tới. Cây me của bịnh viện, làm bạn với hắn hằng đêm, từng kể
cho hắn nghe rất nhiều chuyện, cho hắn rất nhiều thứ, cả cái cảm giác được cảm
thông và chia sớt của tình bạn.
Buổi sáng, mặt trời lên.
Trước khi về, hắn luôn nấn ná lại dưới gốc cây một lát, để chờ nghe trên đầu
cành vài tiếng hót đỗ quyên, chờ nhìn thấy cuộc chia tay bịn rịn của vợ chồng
chim, rời tổ đi kiếm mồi. Hắn cũng đã từng có một cái tổ ấm như vậy, cho đến
khi cái bần hàn, khốn khó, không còn giữ chân con chim mái được nữa. Buổi chiều
hắn về trong cái tổ trống hoác, mấy đồng bạc góp nhặt, sau một ngày bán sức lao
động với chiếc xích-lô trên đường. Hắn không trách ai, hắn chỉ buồn mình. Hắn lặng
lẽ sống trong cái cô đơn hằng đêm và dỗ giấc ngủ bằng người bạn mới: rượu!...
Đêm tới đã lâu. Hắn khép
hai cánh cổng lại. Phía xa, trên băng ghế đá, hình như vẫn còn có người ngồi. Hắn
đi về phía đó. Một phụ nữ trong bộ đồ bịnh nhân. Cô im lặng, đưa mắt nhìn hắn,
cặp mắt thẩn thờ trên gương mặt xanh xao. Chỉ một thoáng, ánh mắt lại hướng về
hai cánh cổng đang đóng. Hắn gật đầu chào, rồi bỏ đi. Gần nửa đêm, vòng lại chỗ
cũ, vẫn thấy cô ngồi, sương xuống ướt băng ghế đá nghe lành lạnh. Hắn nhắc:
- Khuya rồi...
Cô như choàng tỉnh khỏi cơn
mơ, uể oải đứng dậy đi về phía dãy phòng nằm của mình. Hắn đi theo, cho đến khi
người y tá trực nhìn thấy, chạy vội ra đón. Hắn dừng lại trước cánh cửa kính
nhìn theo cô. Nội quy bịnh viện không cho phép hắn vô bên trong, không phải việc
của một tên gác cổng!
Đêm sau, đêm nữa. Hắn lại gặp
cô ở chỗ ngồi cũ. Hắn lại nhắc khuya rồi, và cô lại lững thững đi về phòng mình
không nói tiếng nào. Hắn không biết và cũng không muốn tìm hiểu, gia cảnh cô ra
sao, mà không có ai bên cạnh vào buổi tối. Cô bịnh gì, nằm ở phòng nào? Hắn chỉ
đoán chừng, chắc cô bịnh nặng và giàu có lắm, mới chịu nỗi chi phí dài hạn của
cái bịnh viện này. Nói tóm lại, là mọi chuyện của cô chẳng liên quan gì tới hắn,
ngoài cái khoảng cách sang hèn dài thượt của hai cuộc sống mà hắn cảm thấy được.
Cho đến một đêm cô lên tiếng, lúc hắn nhắc:
- Khuya rồi, cô lên phòng nghỉ đi, ngoài này lạnh...
Cô chần chừ, lấy trong túi
áo tờ 500 ngàn, đưa về phía hắn:
- Anh giúp tôi một việc được không?
Thấy tiền, hắn hơi ngại và
thoáng chút tự ái:
- Không cần đâu. Cô nói đi, nếu tôi làm được...
Cô cười, nụ cười héo hắt và
gượng gạo:
- Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn nhờ anh mua giùm. Ở cuối đường TKH có một
quán ăn bán ban đêm. Anh cứ ghé đó, nói bán một đĩa mì xào cho cô Quyên là họ
biết. Anh làm ơn...
À! Hắn biết tên cô rồi. Nó
giống tên một loài chim hắn yêu thích. Cái tên làm cho hắn thấy dễ chịu và gần
gũi hơn. Hắn lúng túng cầm lấy tiền:
-Được, có ai hỏi, cô đừng trả lời là xong...
Ra đến nơi, hắn mới biết.
Quán đông nghẹt toàn giới ca nhạc sĩ, họ ghé đây ăn sau buổi diễn. Cuộc sống về
đêm sau ánh đèn. Cuộc sống lòe loẹt xiêm áo, đầy những cách biệt và ngộ nhận.
Cái ưu ái của đồng tiền, làm một vài người trong số họ, trở nên kệch cỡm và lố bịch. Chắc cô trước
đây, cũng là một trong số họ...
Cô vẫn ngồi trên băng ghế
đá. Hắn đặt mì và tiền thối trước mặt cô. Cô lí nhí cảm ơn, mắt dán chặt vào hộp
mì đã mở nắp còn nóng hổi. Sợ cô ngại, hắn đứng lùi ra xa một chút, chờ thử coi
cô có nhờ thêm gì không. Không, không có gì. Cô gần như quên mất hắn. Cô ngồi bất
động, chỉ có ánh mắt chợt sáng lên rồi vụt tắt. Nụ cười nở ra chưa kịp tròn đã
biến mất. Để cho cô yên với những cái rất riêng, hẳn là cô đang nhớ tới nhiều
thứ. Hắn lẵng lặng về chỗ của mình. Hắn châm điếu thuốc, giấu nó trong lòng bàn
tay, thở thật chậm những hơi khói nhẹ, vì bịnh viện cấm. Tối nay hắn mặc kệ, có
nó hắn thấy nhẹ lòng đi phần nào...
Tới chừng hắn quay lại, cô
đã đi mất. Hộp mì và tiền thối còn nằm đó. Thì ra nhờ hắn mua, không phải cô muốn
ăn, mà cô chỉ muốn nhìn cho đỡ nhớ! Hắn cất tiền, định bụng mai sẽ đưa lại cho
cô, rồi gọi lão Tự đưa cho lão hộp mì. Gác cổng bên cấp cứu, ít đi lại, nhưng
nhiều đêm có bịnh, lão thức suốt, cực hơn bên hắn nhiều...
Đêm sau, như một thôi thúc
không cưỡng được. Từ cổng, hắn cứ phải ngó chừng về phía băng ghế, coi có cô
không! Lúc đi hết một vòng, ngang qua thấy trống trơ, hắn ngồi luôn lên đó như
để chắc chắn mình không lầm, đêm nay cô không xuống. Hắn chờ, không biết tại
sao chờ và chờ để làm gì?
Đúng hắn vừa dợm đứng dậy
thì cô xuất hiện. Cô nói với hắn, nhẹ mà rõ ràng:
- Tôi muốn ra ngoài...
Hắn nhìn cô, hơi khác đêm
qua. Hình như cô vừa trang điểm xong, khuôn mặt thanh tú bớt đi nét xanh xao
thường ngày. Hắn ngập ngừng:
- Cô không thể mặc đồ bịnh nhân đi được. Cô...
Cô cười tinh nghịch, hé cho
hắn coi lớp áo bên trong:
- Có sẵn rồi...
Hắn chưa kịp phản ứng. Cô
đã kéo tay áo hắn nói luôn:
- Là đi với anh...Anh chở tôi đi!...
Hắn gật như cái máy. Đã nói
cái gì hắn làm được cho cô hắn đều làm, đã định bụng không từ chối bất cứ điều
gì cô đề nghị rồi mà. Hắn đưa cô lại chổ khuất sau gốc me, đợi cô cởi bỏ bộ đồ
bịnh viện, tiện tay giấu luôn nó vào cái hốc trên thân cây, rồi dắt cô ra cổng,
dặn:
- Cô ra trước đợi. Tôi lấy xe ra liền.
Hé cổng cho cô ra xong, hắn
đóng ập lại, vội vã chạy qua phía lão Tự:
- Coi chừng giùm, tôi về nhà có chuyện gấp, lát vô...
Lão Tự cười sằng sặc:
- Vợ con không có, chó mèo cũng không, chuyện mốc gì! Đi đi, để tao
coi. Lát vô nhớ mang theo cái gì ăn là được.
Hắn dắt chiếc Dream tàu ra
ngoài, cô đã đứng đợi sẵn trong chiếc váy hai màu đen trắng. Đã quá nửa đêm, xe
cộ thưa thớt, vài cơn gió lạnh thổi tốc qua chiếc váy đẹp và sang trọng. Hắn đắn
đo, lôi dưới yên xe cái áo khoác cũ, hôi nồng mùi mồ hôi đưa cho cô:
- Cho bớt lạnh...
Cô khoác áo, nhảy lên xe ngồi,
ôm ngang hông hắn tỉnh bơ:
- Đi anh, chỗ nào cũng được...
Hắn chở cô ra trung tâm,
vòng qua mấy phòng trà, tụ điểm ca nhạc. Giờ này, người ta đã ra về hết, đâu
còn ai, chỉ có mấy tấm bảng hiệu đèn nhấp nháy, chập chờn trên những cái tên và
tấm hình quảng cáo.
Chỗ nào, cô cũng kêu hắn dừng
lại. Cô nói:
- Em hát ở đây...Ở đây nữa...Đây nữa nè...Chỗ này là vui nhất...Đông
lắm...Đêm nào cũng vậy...
Ngang qua đường Duy Tân, cô đòi xuống đi bộ, hắn cũng
chiều, dắt luôn chiếc xe lên lề, để đi với cô. Cô tựa hẳn người vào hắn. Những
bước đi chậm và nhẹ êm. Cô đang về với tháng ngày qua của mình, còn hắn lọt thỏm
vô vùng trời kỷ niệm ngày mới lớn. Không ai nói với ai tiếng nào. Có thể hắn
đang trở thành một người khác, một ai đó với cô, và ngược lại!
Tới Hồ Con Rùa, cô vùng chạy lại ngồi
lên trên bờ gạch, hai chân nhúng vào trong nước đong đưa, tay ngoắc ngoắc:
- Lại đây, em cho coi cái này
Hắn dựng xe, ngồi xuống bên
cạnh. Cô lấy điện thoại trong chiếc bóp nhỏ, bấm mấy cái rồi áp nó vào tai hắn:
- Nghe đi, em hát đó! Hay không?
Không cần nghe hắn cũng gật.
Cái gật đồng tình hơn là công nhận. Cô xích lại sát hắn, cất tiếng hát theo. Giọng
cô nhỏ và khản đặc, khác xa với tiếng hát trong máy. Hắn xót, chưa tìm được câu
nào để nói, thì cô đã ôm chầm lấy hắn, tay cô kéo mặt hắn lại thật gần mặt cô,
khuôn mặt ửng hồng và nụ cười làm duyên:
- Coi nè, em giờ xấu lắm phải không? Phải không?
Trời đất, tình cảnh này mà
hỏi hắn chuyện đẹp xấu, ngặt thiệt chứ. Ánh sáng của ngọn đèn đường hắt lại. Hắn
nhìn thật sâu vào mắt đó, môi đó, vào tất cả những nồng nàn còn sót lại trên
đó. Lâu lắm rồi, hắn mới tìm lại được cái thanh thản, êm đềm khi nhìn ngắm một
khuôn mặt. Hắn lắc đầu lia lịa:
- Không, không xấu! Đẹp, đẹp mà...
Lần này thì hắn nói thật, rất
thật. Cô cười, hắn nghĩ cô đang vui. Cô lại bấm bấm, rồi chìa ra trước mặt hắn,
tấm hình quảng cáo cho một buổi ca nhạc. Hắn thấy hình cô với những người khác,
và cái tên: ca sĩ Đỗ Quyên! Cô tiếp:
- Chương trình này lớn lắm, hay lắm! Em hát đầu tiên. Anh coi chưa?
Thấy em hát chứ hả?...
Lâu lắm rồi, hắn không quan
tâm tới mấy thứ này, tới ba cái ca hát trên tivi hắn còn làm biếng coi, nói gì
tới nó. Nhưng nhìn vẽ phấn khích của cô khi hỏi, hắn không nỡ:
- Có, có! Em tuyệt lắm...
Cô cười lớn:
- Dóc, dóc tổ! Không có em, em bịnh, không diễn được. Em bịnh, biết
chưa?...
Đang cười, cô bật khóc.
Khóc nức nở. Gục mặt trên vai hắn mà khóc. Khóc ngon lành như một đứa trẻ. Hắn
ngồi đơ ra, chịu trận...
Gần sáng hắn mới đưa cô về
tới bịnh viện. Tay y tá trực nhào ra đón:
- Ở đâu...mà...mà...
Hắn không trả lời, đứng
nhìn theo cô được dìu đi khuất. Nghe như vừa đánh mất một thứ gì quý giá của
mình...
Một tối, hai tối, ba tối,
không thấy cô. Tới bữa thứ tư, thì hắn chịu đựng hết nổi. Tự nhiên hắn đâm lo,
cái lo lắng vô cớ. Cái sợ hãi cho một chuyện không may. Hắn mặc cho mình bộ đồ
tươm tất hơn thường ngày và đi làm sớm. Mở cửa, bước vào phòng bịnh. Tay y tá
trực thấy hắn, ngạc nhiên hất hàm có ý hỏi hắn chuyện gì? Hắn thản nhiên hỏi lại:
- Cô Quyên...Cô Đỗ Quyên nằm phòng nào?
- Phòng 1, lầu 2, khoa Lây...
- Bịnh gì? Cô sao rồi?
- Phổi! Nặng lắm! Trở bịnh mấy ngày. Chắc khó qua khỏi đêm nay...
Hắn vùng chạy về phía cầu
thang, mặc tay y tá kêu Ê!...Ê!...
Phòng cô đông nghẹt người.
Mùi dầu thơm, mùi son phấn sực nức. Những bộ quần áo đắt tiền lố nhố vây quanh.
Cô nằm dán chặt xuống giường, rất nhiều những chiếc ống cắm lên trên. Không thắc
mắc, không cần biết trong số những người ở đây có ai là người nhà, là bạn, là
người yêu, là chồng cô, hay không. Mặc kệ họ nghĩ gì, nói gì. Hắn luôn miệng
xin lỗi, rồi chen vào. Hắn đứng lặng nhìn cô, im ắng bao trùm. Hắn cúi xuống
sát mặt cô gọi khẻ, chỉ cho mình cô nghe:
- Cô Quyên...Cô Quyên...
Hắn gọi và gọi, gọi trong
niềm hy vọng nhỏ nhoi cô còn nghe được. Và cô mở mắt, cô nhìn thấy hắn, môi cô
mấp máy, tay cô run rẩy. Không dằn được, quên luôn mọi người chung quanh đang
nhìn mình. Hắn ngồi ngay xuống mép giường, ôm choàng lấy cô, người hắn đổ ụp xuống,
đè lên những cái ống. Không nghe được cô nói gì. Hai cánh tay yếu ớt của cô đã
không còn sức để ôm lấy hắn như đêm nào. Những ngón tay cố bấu chặt vào vòng
tay hắn. Những giọt nước mắt ứa ra, lăn trên mặt cô. Hắn nghe mắt mình cũng cay
sè. Hắn gục đầu và bất động...
Cho tới khi hắn nghe thấy
tiếng khóc, tiếng ồn ào và người y tá nhẹ nhàng gở tay cô ra khỏi hắn. Hắn mới
chịu buông cô ra, loạng choạng đứng dậy. Hắn thất thểu rời khỏi phòng như một
người mộng du.
Ngoài sân đã tắt nắng. Hắn
đứng dưới gốc me thẩn thờ. Không còn tiếng lao xao gọi nhau của bầy đỗ quyên
trên cành. Hắn mơ hồ thấy chúng đã bỏ nơi này, bỏ hắn, mà về với rừng. Về và
không bao giờ quay lại nữa. Những sớm mai, sẽ không còn ai nghe được, tiếng hót
ríu rít của loài chim đỗ quyên gọi bạn. Tự nhiên mọi thứ với hắn bỗng trở thành
xa lạ và buồn hiu hắt. Hắn lôi bộ quần áo bịnh của cô, đã cất trong hốc cây đêm
nào, cuộn nhỏ lại, nhét vào trước ngực sau áo. Hắn đã có cô, vẫn còn cô ở trong
người. Hắn sẽ mang cô về, về với vùng trời của hắn. Ngoài nơi đó, cô có là gì của
thiên hạ cũng không liên quan gì tới hắn!
Hắn nhìn cánh cổng và tay bảo
vệ sáng đang chờ hắn tới thay thế. Hắn dắt xe ngang qua mặt gã và...không dừng
lại! Ngày mai, cây me già sẽ trơ trọi vì thiếu những người bạn, đỗ quyên và...hắn!
Trong đám tang của cô, lúc xếp dọn đồ đạc. Lẫn trong những bộ quần
áo thời trang lộng lẫy, người ta thấy một chiếc áo khoác cũ đã bạc màu, được xếp
cẩn thận, bên dưới cái váy màu đen trắng. Cái áo khoác đàn ông...