Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

225. NGUYỄN MINH NỮU 10 bài thơ.


 
        VỀ LẠI SÀI GÒN SAU 20 NĂM

Ta đã về đây lòng Đại Lộ
Thênh thang mà dạ 
hắt hiu buồn
Đăm đăm đôi mắt người thiên cổ
Vẫn dõi theo ta tới ngọn nguồn
Thoáng thế hai mươi năm khốn khổ
Mắt lệ ai, mà mưa vẫn tuôn
 
Cây đứng sao hiu hắt một mình
Lá rơi từng cặp lá song sinh
Ta về đứng ngẩn soi gương nước
Thấy bóng trăng che nhạt bóng mình
Buồn quá tay nâng ly rượu đắng
Gọi người phiêu lãng kiếp nhân sinh
 
Hành trang chỉ có vài trang giấy
Hồn Đường thi vọng rất hoang mang
Lưng nghe đã mỏi mòn sông núi
Chiêu niệm người đưa bóng hạc vàng
Về đây lòng vẫn ngoài biên tái
Đốt nén hương thương chuyện lỡ làng
 
Ta đã về đây vuông chiếu cũ
Thù tạc dường như thiếu mấy người
Ngâm lại câu thơ tình đắm đuối
Bật cười như chuyện tiếu lâm thôi
Thả xuống giữa bàn hoa giống lạ
Chờ xem năm tới sẽ đâm chồi. 
 
 
TÁCH CHÈ THƠM BUỔI SỚM MAI
 
Nâng tách chè thơm buổi sớm mai
Dáng người như một vệt sương phai
Lẫn vào hương thoảng trầm hương cũ
Lẫn cả hương đêm lúc rạng ngày.
 
Là lúc thời gian đọng giữa chừng
Không gian dường cũng rất mông lung
Mẹ nối bây giờ cùng quá khứ
Và gửi tương lai một tấc lòng
 
Con quấn trong chăn, đã dậy rồi
Nhưng nằm mở mắt ngắm xa xôi
Quanh con như lớp tơ mềm óng
Chỉ thở mà ngân tiếng nhạc vời
 
Thấp thoáng hương bay cuốn bệ thờ
Ánh mắt Cha nhìn như ánh thơ
Con thấy Mẹ nâng tay tách nước
Nghe rung động suốt cõi mơ hồ
 
Thinh lặng giữa đôi bờ hư thực
Hương chè mạn lục thoảng qua môi
Hắt hiu một bóng soi trên vách
Mà khay vẫn có tách song đôi.
 
Những sớm mai kia, có chẳng nhiều
Mẹ già bạc tóc với cô liêu
Con thì phiêu bạc theo năm tháng
Đắng lưỡi tê môi với sớm chiều.
 
Đời con rồi ghé vào hưng phế
Đã biết bao nhiêu cuộc đổi dời
Tĩnh tâm chỉ có khi ngồi lại
Sớm mai nhớ Mẹ, tách chè thôi.
Sớm mai bên Mẹ tách chè thôi
Tâm nhẹ nhàng theo dáng mẹ ngồi.
 

MAI KHÚC
 
Bát ngát áo ai bay
Rung động hồn phôi phai
Chuyến đò sông năm đó
Rào rạt sóng khuya nay
 
Em chia tay Đại học
Chân chim lạ bước đời
Chiến trường tan bom đạn
Anh về hồn tả tơi.
 
Chập chờn nắng kênh mới
Buông tay ngước nhìn trời
Lao đao dòng định mệnh
Chắt chiu chút tình thôi.
 
Thầm thì lời tâm huyết
Nghe hạnh phúc mơ hồ
Sau dẫu đời chao đảo
Còn đắm đuối tình mơ
 
Qua tán lá bồi hồi
Trần lưng đời bĩ cực
Thao thức nằm giữa ngực
Hoài thai mộng tinh khôi.
 
 
VỀ NƠI CHỐN ĐÃ RỜI XA
 
Sóng xô bạc tóc tự bao giờ
Về ngồi ôn lại chuyện xa xưa
Bằng hữu đếm không đầy những ngón
Tay khô điếu thuốc rụng ơ hờ.
 
Những tưởng một xa là mất cả
Con sông dòng cũ, bóng đò đưa
Ở giữa tim người là sóng dập
Dồn từng tiếc nhớ xuống trang thơ.
 
Đã biết bao phen dừng gót lại
Quê người nâng chén uống khơi khơi
Đâu cứ phong sương thì mới lạnh
Đêm nay nghe buốt đến tê người.
 
Thí dụ, chỉ là thí dụ thôi
Bất ngờ từ một chốn xa xôi
Người xưa về trước thềm năm cũ
Sảng khoái thơ vang một góc trời
 
Thí dụ, chỉ là thí dụ thôi
Mà lòng rào rạt mấy trùng khơi
Đâu cứ phong sương thì mới lạnh
Đêm nay nghe buốt đến tê người.
 
 
TƯỞNG CHỈ MƯA THÔI
 
Mới đầu tưởng chỉ mưa thôi
Ai ngờ bão nổi một thời truân chuyên
Hai ta kẻ trốn người tìm
Vui chung thì ít buồn riêng lại nhiều
Nói sao cho hết tịch liêu
Nửa khuya nhìn bóng trăng treo bồi hồi
 
Mới đầu tưởng chỉ quen thôi
Ai ngờ nghiệp chướng kéo đời trăm năm
Đôi ta chẳng biết ai lầm
Nhưng trăn trở cả hai nằm không yên
Nhớ thì nhớ suốt ngày đêm
Càng thương tưởng lại càng thêm ngậm ngùi
 
Mới đầu tưởng chỉ vui thôi
Ai ngờ buồn đến rã rời thịt da
Cám ơn kẻ bỏ đi xa
Cho ta biết vị muối pha trong lòng.
Ở đây thừa cái lạnh lùng
Thế mà nhớ kẻ nghìn trùng lại thương
 
Thương sao cho được mà thương.
 
 
THOÁNG MÂY XA
 
Thoáng mây rồi phiêu lãng
Ánh trăng rồi mênh mang
Tìm nhau là tìm nhớ
Mơ hồ hương khói loang
 
Sóng xô bờ nước lũ
Vỡ tan vào hư vô
Bên trời thân quen cũ
Hát cho tình thiên thu
 
Rừng cây ban mê
Rào rạt mưa sơn khê
Chìm trong cơn mê
Bóng người xa xôi thế
 
Rừng cây xưa vời vợi
Thoáng thấy ai bên đồi
Một lần xa trăm nỗi
Chìm lắng thế nhân ơi
 
Đàn buông cung lơi
Nhịp đàn thêm chơi vơi
Tình chia đôi nơi
Chán chường đ
ưa tay với
 
Rồi trong sau xưa, nơi kỷ niệm
Sẽ thấy mây vô ngại
Nhẹ nhàng trôi xa mãi
Và mãi trong tim người.
 
Cúc Phương phổ nhạc 1995
 
 
NGÁT THƠM KÝ ỨC
 
Từng góc phố ngát thơm từng ký ức.
Mỗi mặt người đăm đắm một riêng tư
Tôi thả tôi về những lối tôi xưa
Không giấu giếm những điều thầm thú vị.
 
Nếu truyền thuyết còn lắm điều kỳ bí
Thì tình người thường lúc có đơm hoa
Bằng hữu tôi ơi, thầm lắng sâu xa
Ai cộng hưởng với tôi thời quá khứ.
 
Bắt đầu từ mái trường thơ ấu cũ
Nơi vỡ lòng ráp vần Mẹ, vần Cha
Tan trường về, đăm đắm cánh diều xa
Vở tập đọc vẽ toàn hoa với lá.
 
Hoa vẫn nở, đời đôi lần vấp ngã
Đường vào đời trùng lặp những phong ba
Khi biết yêu người, cùng lúc biết phôi pha
Cái tồn đọng, chỉ còn là nỗi nhớ.
 
Nhớ rất nhớ, nhớ từng góc phố
Từng đoạn đời bỏ lỡ quên đi
Ước gì tôi tìm được lối quay về
Hôn âu yếm những gì tôi đã mất.
 
Thương lắm đó khoảng trời xanh bất biến
Giữa đổi thay dâu biển của lòng tôi
Áo lính thay rồi, áo thợ cũng thôi
Còn trong vắt cả một thời niên thiếu
 
Từng góc phố ngát thơm chiều xuống thấp
Áo học trò hòa nhập ước mơ xanh
Hoa lá mọn trên đầu nhành lộng gió
Và vô cùng một góc phố riêng tôi.
 
Và thơm lừng một nỗi nhớ khôn nguôi
 
 
HAY EM ĐỪNG VỀ QUAN TÁI BIẾT RA SAO
 
Em về đó, gửi một lời cho biển
Là thiên thu nguyện làm sóng bạc đầu
Là thiên thu giữ tấm lòng bất biến
Mãi mặn nồng dâng hiến dẫu tim đau
Yêu một người, giữ dưới đáy thẳm sâu
Không muốn chia lìa, không mong kết hợp.
 
Ta vẫn vậy dựng đời trên vách đá
Vẫn kiên gan làm kẻ đứng bên lề
Lòng tái tê xanh mãi một câu thề
Mắt có lệ đâu để mà ta khóc
Dõi mắt theo em ngang dọc đi về
Không khép bao giờ trằn trọc cơn mê
 
Em về đó, gửi một lời cho mộng
Cay đắng mặn nồng ta vẫn chắt chiu.
Không sống bên nhau nhưng mà gió lộng
Vẫn tựa hình tựa bóng nương nhau
Ngực ta đây, hãy ghé đầu nghe thử
Cả ngàn lời tình tự vẫn râm ran
 
Em về đó, gửi một lời, rất nhẹ
Cho từng gốc cây, bờ vách trên đường
Cho gió cho mây bốn phương tám hướng
Là giữ cho ta một đóa vô thường
Sẽ nhắc nhớ em giữa bờ sinh tử
Có chỗ em về, là chỗ thân thương
 
Em về đó, ghé chơi vui, rồi trở lại
Hay em đừng về, quan tái biết ra sao...
 
 
 BỐN SÁU NĂM MÀ ĐÂU CÓ BAO
Tặng Trương Thị Kim Mai.
 
Bốn sáu năm mà đâu có hay
Bên em vẫn tưởng mới như ngày...
Văn Khoa những buổi trưa tan học
Áo trắng em về tung gió bay
Hay là ly rượu Tân Hôn đó
Mới nhấp môi mà nghe đã say.
Rồi đến một thời sau 77
Dọc đường gió bụi với mưa bay.
Ôm con bán bánh bên hè phố...
46 năm mà đâu có hay
Đắng cay sao kể hết dãi dầu
Ngọt ngào vẫn giữ được bên nhau
Ta đi từ tận cùng gian khó
Đến có hôm nay bạc mái đầu
Cám ơn đời sống cho ta biết
Chí tình để giữ được bền lâu.
Cám ơn một dạ trung trinh đó
Níu giữ tình nhau sóng dạt dào
Bình minh còn ngát cà phê sáng
Bốn sáu năm mà sao quá mau
Xin mãi yêu như thủa khởi đầu
Và còn yêu mãi mãi về sau
Bởi em là những điều chân chất
Phủ lớp phù sa đất nhiệm mầu
Bởi em là những điều đơn giản
Như cỏ như hoa hóa hiện vào
Bên em ta đã hồn nhiên sống
Cám ơn em độ lượng bên nhau
Xin mãi yêu như thủa khởi đầu
Và còn yêu mãi, mãi về sau.
Bốn sáu  năm mà... đâu có bao?
 
30/11/1977 - 30/11/2023
 

MÊNH MÔNG TRỜI BẤT BẠT
 
Bất bạt ngừng ngay giấc ngủ ngày
Yên Kỳ ngàn mộ mở vòng tay
Đón tên phiêu bạc bao năm cũ
Mềm lòng quay lại cố hương đây.
 
Thắp nén nhang thơm ở giữa đồi
Nghe lòng thương nhớ đã trùng khơi
Xa trong cõi khác người quay lại
Rộng lượng Ba Vì, mây trắng thôi.
 
Muốn khóc lên cho nhẹ ngậm ngùi
Xin quỳ để thấy xót xa nguôi
Ai xui chim Việt về Nam nhỉ
Bốn chục năm trường nhạn lẻ đôi.
 
Nắng mới triêu dương trời đã tối.
Chồi chưa đủ lá đã phong ba
Lưu thân đi những phương xa lạ
Tiếp mạch thư hương, giữ nếp nhà.
 
Muôn dặm thiết tha hồn lữ thứ
Nồng nàn hương sắc Thủy tiên xưa
Trước mộ tâm dâng lời khấn nguyện
Nối dòng, xin nối lại dòng thơ.
 
Sơn Tây, Sơn Tây mưa lê thê
Đời sao hứa được lúc ta về
Gói cả núi đồi vào ký ức
Ta nhớ, và Sơn Tây nhớ nghe.
 
Nguyễn Minh Nữu