Tôi có thằng bạn, không gọi nó bằng tên tục mà gọi thằng
“tít rằn“. “Tít rằn”, quê tôi cho là keo kiệt, bủn xỉn. Ở làng Nguyệt gọi “cái
đồ tít rằn” là vậy.
Tốt nghiệp đại học cùng khóa, cùng cơ quan, lương thưởng
cũng khá, nhà cửa đàng hoàng thế mà nó chọn cách sống của Grăngđê bên nước
thực dân cách đây cả thế kỷ. Thời đại a còng, người ta thi nhau uống bia rượu
có chữ tây như “Heniken”, “Tiger”, “White black”. Hắn kêu “333” rẻ tiền là
để yêu hàng nội. Sáng nào hắn cũng đi sớm, thực tình chẳng có việc gì mà phải
bận rộn. Hắn đến tự pha cà phê để tiết kiệm mấy ngàn. Bật quạt, coi báo trên
mạng, toàn những thứ mà ở nhà phải trả tiền.
Gặp hắn ở tiệm khó hơn trúng xổ số. Thế mà, một sáng chủ
nhật. Tôi mục sở thị hắn vào quán phở “bình dân”. Hắn vào trước, ngồi lựa hàng
và chuẩn bị “sướng” thì thấy tôi loay hoay đưa “con” xe máy Tàu lên lề. Lập tức
hắn đứng dậy thì thầm với chủ quán gì đó rồi nhanh nhảu bước ra. Khi chạm mặt
nhau, hắn “xin chào, cả nhà vui vẻ, tau xong rồi”. Nó còn chỏ tăm vào miệng
mới tức chứ. “Mả tổ mi”, nó tưởng tôi không biết. Chưa đầy phút mà xong rồi à.
Chắc chắn nó “thoát” khi thấy đoàn tàu há mồm nhà tôi chuẩn bị đỗ ga và tự dưng
không mời thì khó coi, mà mời thì chắc chắn không đủ tiền, trong túi nó có
trăm ngàn thì nằm mơ nhé.
Nhìn bộ cánh hoành tráng, áo chữ tây đủ kiểu. Tôi thừa
biết rặc sida rẻ tiền. Duy nhất nó dùng đồ mới là áo may ô, bàn chải đánh răng
và cắt tóc, còn râu về nhà tự cạo cho bớt khoàn chi.
Một trưa chủ nhật. Đang nằm viện, tôi lẩn thẩn dạo qua
khu “cơm miễn phí cho bệnh nhân nghèo”. Thấp thoáng ai như thằng Tít. Làng nác
ơi, hết chỗ hay sao mà đến chốn này ké cơm, đốn mạt thế là cùng. Tôi không tin,
gỡ kính ra, đưa kính vào. Không nhầm được, nó còn bày đặt chỉ món này món nọ
như vô nhà hàng thấy tức nổ con mắt. Tôi định chạy đến tặng hắn tiếng chào. Như
mèo ăn vụng thấy động, nó lẫn vào đám đông, mất hút như Tôn Ngộ Không.
Trước mắt tôi là những bệnh nhân tàn tạ, rách rưới chờ lượt chia phần.
Tôi hỏi thăm một người bạn mà thứ bảy, chủ nhật là “bỏ”
chồng “bỏ” con đến đây công quả. “Em biết anh mặc áo ...lúc nãy không”. “Có
chứ, chủ nhật nào anh ấy cũng đến, ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy triệu không
chừng, nhờ những người như anh ấy mới duy trì được bếp”.
Tôi không nén nỗi bàng hoàng, liền chửi đổng một câu “đù
mạ thằng Tít, chơi với mi lâu rồi mà tau nỏ hiểu mi”.
Nha
Trang mùa mưa bão 2011