cô
vẫn tặng đều chi nụ cười tươi tắn
con
gái quê tôi dầm mưa dãi nắng
nên
nụ cười chỉ là gió mây bay.
Cô
sinh ra đã được mang giày
nệm
ấm chăn êm sống đời nhàn hạ
con
gái quê tôi chân trần vai áo vá
gian
khổ dập dồn bão táp mưa sa.
Con
gái quê tôi chỉ một chiếc nôi
chín
mười anh em chen vai khôn lớn
đứa
chị giáp năm. mẹ úp nôi lên dạng khói
chờ
năm sau em kế chào đời.
Cô
sinh ra một bước xe hơi
từ
bụng mẹ đã hưởng tràn bơ sữa
con
gái quê tôi đói ăn từng bữa
chậm
lớn khôn. Vẫn gượng đứng làm người.
Con
gái quê tôi ít nói biếng cười
không
như cô suốt ngày liếng thoắng
cô
vô tư nên cuộc đời cô phẳng lặng
nước
trong hồ đâu sợ bão giông.
Con
gái quê tôi chưa kịp lấy chồng
đã
thân bán cho đại gia, đài loan, hàn quốc...
điều
nhân nghĩa như ván cờ thua cuộc
cổ
thấp đành miệng bé. Lẽ đương nhiên.
ĐỨC
PHỔ
(Trích
“Tuyển Tập Thơ Đức Phổ”, Văn Học Mới xuất bản, 2020)