Có thằng đệ, trước đi phụ xe tải cho hắn. Anh em no đói có nhau. Thân không vợ con, hắn thương thằng nhỏ như con, chỉ dạy tận tình. Dạo đó xe hiếm, toàn xe quốc doanh. Kiếm được cái bằng lái đã trần thân, có được cái xe chạy kiếm cơm là phước đức ông bà để lại! Tiền lương tháng, xí nghiệp trả, của ai nấy lấy. Xe ra tới đường là xe của hắn, hắn chịu trách nhiệm. Mất mát, hư hỏng, tai nạn…mọi thứ đều đổ lên đầu hắn. Thế nên tiền chở hàng thêm, tiền bán dầu dư, hắn muốn xử sao là chuyện của hắn, lơ xe miễn ý kiến. Hắn chia cho thằng đệ rất ít, phần của hắn cũng không hơn gì. Tới ăn nhậu hắn cũng hạn chế tối đa. Dư được đồng nào, hắn cất hết vô trong cái hộp thiếc, để bên dưới ghế ngồi. Chuyện để dành chút đỉnh phòng khi đau ốm, hay có sự cố là chuyện tất nhiên, ai cũng phải vậy, nhứt là với loại kiếm miếng ăn ngoài đường như tụi hắn. Hắn không nói ra, thằng đệ cũng chớ có mà dám hỏi. Chỉ âm thầm chịu đựng, chấp nhận thiệt thòi hơn khi có dịp tâm sự với mấy đứa đi phụ xe khác trong xí nghiệp. Hắn mặc kệ. Hiểu cũng được, mà không hiểu cũng không sao! Hắn tính rồi, chỉ cần gom đủ tiền là hắn xin cho nó vô trường lái liền, 18 tháng ăn học ở trường chứ ít ỏi gì. Ai nuôi? Ai đóng tiền học? Học xong, lấy bằng rồi, cũng phải chừa một ít để xin xỏ, để kiếm xe chạy cho bằng chị bằng em. Đi lơ miết biết chừng nào khá!…
Vậy mà, đùng một cái, thằng nhỏ xin
nghỉ. Hắn tưởng nó giận hắn chuyện tiền nong, so bì ít nhiều mà đòi bỏ nghề.
Cực chẳng đã, hắn mới nói chuyện để dành tiền làm gì cho nó nghe.
Thằng nhỏ ứa nước mắt, nhưng nó vẫn nói
nghề xe cực quá, còn nguy hiểm, nó nhắm kham không nổi. Để nó đi kiếm nghề khác
mẩn ăn.
Tự nhiên hắn thấy buồn ngang xương.
Thôi kệ, nó đã muốn vậy, nghề không muốn nhận nó, giữ nó lại cái kết cuộc cũng
chẳng tốt lành gì. Chữ nghĩa thằng nhỏ nhiều hơn hắn, nó còn trẻ, hy vọng đồi
nghề sẽ khá hơn!…
Hôm thằng nhỏ nhận quyết đinh thôi việc
của xí nghiệp, hắn nghỉ chạy, dẹp xe. Thằng nhỏ lấy nước rửa, rồi rị mọ lau
từng ngóc ngách trong xe, như để nói lời chia tay. Hắn mặc kệ cho nó làm. Chiều
lại, đợi nó lau xong, hắn mở tấm nệm ghế ngồi, lôi cái hộp thiếc đựng tiền để
dành cầm theo, trước khi ra quán nhậu quen. Hắn nói với nó:
- Bữa nay mày có quyền uống thoải mái,
sức uống được bao nhiêu cứ uống!
Cái tưởng chừng như đơn giản này lại là
thứ tối kỵ trước đây, hắn luôn nhắc và không cho phép nó hay chính mình được
làm.
Thằng đệ ngồi uống, hắn lấy tiền trong
hộp thiếc ra đếm, cẩn thận từng tờ một.
Bỏ lại vô hộp một ít, còn bao nhiêu hắn
đưa hết qua phía nó:
- Tiền của xe để lại. Tiền này trước để
dành lo cho mày vô trường lái. Giờ không cần nữa. Nó là của mày, cầm lấy làm
vốn. Khi nào rảnh nhớ ghé về thăm tao là được…
Sau bữa đó, thằng đệ đi biệt, không tin
không tức gì. Hắn và chiếc xe vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. Xí
nghiệp đưa đứa khác theo phụ, hắn lắc đầu không cần, mình hắn cân hết. Hắn bắt
đầu uống rượu nhiều hơn. Sống hoang đàng hơn, tiền bỏ vô hộp thiếc để dành cũng
thưa dần, thậm chí nhiều khi không bỏ luôn. Có quái gì phải lo nữa đâu!
Mới đó mà gần 20 năm. Hắn cũng đã mấy
lần thay xe khác, cái hộp thiếc vẫn đi theo và nằm đúng vô chỗ của nó. Rồi cũng
tới tuổi hưu. Ngày hắn giao xe cho xí nghiệp để nghỉ. Anh em xe hùn lại mua
tặng hắn cái điện thoại di động, cho dễ liên lạc. Hắn nhận, cười:
- Có nhậu nhớ a-lô nghen!
Chỉ có vậy. Hắn rời nơi đã gắn bó với
gần hết cuộc đời mình nhẹ tênh. Mỗi bộ đồ và cái hộp thiếc đi theo…
Nghỉ lại thì lúc trước thằng đệ cũng có
cái lý của nó. Nghề xe coi vậy chứ bạc lắm. Buông xe ra, bước xuống đất, là huề
trớt. Cái kiếm được trên đường trả lại cho đường sạch nhách. Cái vô-lăng tròn
vo, xoay tới xoay lui, buông ra cũng trở về như cũ, y chang như cuộc đời cầm
lái của hắn vậy. Có cha tài xế nào mà về chiều có của ăn của để đâu!…
Gần Tết, buổi sáng trời trở lạnh. Hắn
ho sù sụ, ngực rát rạt. Bao nhiêu sức lực phung phí từ hồi còn ôm xe, cộng với
mấy đợt covid, làm hắn xuống thấy rõ.
Điện thoại reng. Hắn giật mình khi nghe
tiếng thằng đệ:
- A lô! Ông thầy khỏe không?
- Trời đất! Khoẻ!…Khoẻ!…Mày đang ở đâu?
Sao…Sao biết số của tao?
- Dễ ẹt! Điện hỏi xí nghiệp chứ đâu!
Tui ở xa lắm, Móng Cái lận, tuốt gần biên giới. Để đó nói sau đi. Ông thầy bắn
cái tài khoản qua đây, tui gửi ít tiền xài tết!…
- Cái…Cái gì?…Số tài khoản hả? Tao làm
gì có cái đó! Hồi nào tới giờ có xài gì tới nó đâu?…
- Lạc hậu thiệt chứ! Thôi bắn cái số
chứng minh với cái số nhà cho tui cũng được, tui gửi bưu điện cho, ra đó lãnh
nha!…
Chưa kịp hỏi thêm thì nó đã tắt máy.
Chiều 23 Tết, hắn ôm cục tiền cúa nó gửi, mới lãnh ở bưu điện về. Nhiều, nhiều
quá, tới mấy chục triệu! Hắn mở nắp cái hộp thiếc, ngó mấy đồng bạc ít ỏi còn
lại, rồi bỏ luôn cọc tiền vô đó.
Ngoài đường xôn xao chợ búa. Người ta
đang mua sắm đón Tết.
Hắn rót cho mình ly rượu, uống khan.
Hơi rượu xộc lên mũi, hắn nghe hai mắt cay xè. Hắn nhớ tới những cái Tết trên
đường, những lúc xe giao hàng xong không về kịp. Nhứt là cái lần có thằng nhỏ.
Chiều 30, tấp xe vô chân đèo. Con đường vắng thấy sợ. Giờ này có mấy ai ra
đường. Cúng xe xong, thì trời sụp tối. Xe trống, hai thầy trò leo lên thùng xe
ngồi ăn. Thằng nhỏ bất ngờ lôi ra chai rượu tây, có hiệu đàng hoàng, không biết
nó mua hồi nào. Hắn buột miệng:
- Sang dữ bây!…
Nó cười:
- Kệ, Tết mà…Thà trâu bò đạp chết, chứ
để ruồi muỗi cắn chết đau lắm ông thầy ơi!…
Lần đầu tiên trong đời, hắn kể cho
người khác nghe, chuyện một đứa nhỏ mồ côi, lê lết ở bến xe cho tới ngày làm
tài xế như thế nào. Thằng nhỏ nắm lấy bàn tay chai sần của hắn, đặt cái ly rượu
lên đó. Hắn hỏi:
- Còn mày, sao không chịu học hành,
theo nghề này chi?
- Tui khác! Tui có cha mẹ anh em, có
nhà cửa, có đi học. Cái gì cũng có! Cái có nhiều nhứt là cái nghèo! Mà nghèo
hoài chịu sao thấu!…
Hắn bật cười. Hắn thấy vui với cái cách
nói chuyện văn chương của thằng đệ. Chai rượu có bao nhiêu đâu mà đêm đó hắn
say quắc…
Hắn cầm cái hộp thiếc đầy tiên lên ngắm
nghía. Lớp sơn bên ngoài tróc gần hết, dễ chừng nó theo hắn mấy chục năm rồi
còn gì. Hắn lại cầm cọc tiền lên tay. Bất chợt hắn nói như nói với cái hộp:
- Mày thấy đó! Má! Tao cần nó vác cái
mặt về thăm tao, chứ cần chó gì cái thứ này…
Ngô Đình Hải