LÂM HẢO DŨNG
Sinh năm 1945 Làng Bố Thảo Thuận Hòa Sóc Trăng.
Làm thơ rất sớm, thập niên 60 lấy bút hiệu Mây Viễn
Xứ trong nhóm Cung Thương Miền Nam.
Gia nhập quân đội năm 1968 Sĩ Quan Pháo Thủ đóng ở
Pleiku-Kontum Quân Đoàn 2 Sư Đoàn 22BB.
Trước năm 1975 viết cho Văn, Khởi Hành, Nghệ Thuật...
Sau năm 1975 đi tù.
Vượt biên đến Song Khla. Định cư năm 1980 ở Winnipeg
Manitoba, sau dọn về Vancouver B.C CANADA.
Hải Ngoại cộng tảc tạp chí Làng Văn, Lửa Việt,
Nhân Văn, Trang Gió O...
Tác phẩm đã in:
- Ngày đi thương sợi khói bên nhà (1985) NXB Nhân Văn.
- Đi giữa thời tan nát (1989)Tác giả tự Ấn hành.
- Tóc em dài em cài bông hoa lý (1989) NXB Làng Văn.
- Những bài thơ của tôi (2012) Úc Châu LHK Xuất Bản.
- Tôi vẫn còn đi (2017) Canada.
BÊN ĐỒI CHƯ PAO
Súng dội đời trai thôi cũng nãn
Chiến chinh không thấy một ngày mai
Những bông hoa dại buồn trong gió
Như khóc than thời chôn xác trai
Chu Pao ngỡ chết trong lòng địch
Vẫn có ngày vui dù mong manh
Những chiến binh ngồi nghe đạn réo
Pháo gầm bom nổ nát trời xanh
Chư Pao một dãy mồ chôn xác
Những chiến binh sầu đêm cuối thu
Ai muốn qua vùng Tân Phú ngắm
Những hầm than máu chảy về đâu?
Chư Pao ai oán hờn trong gió
Mỗi chiếc khăn tang một tấc đường
Những mồ hôi đổ tan thành đá
Tan nát lòng ta khách viễn phương.
(Ngày dài trên quốc lộ 14)
MỘT MAI VỀ LẠI TAM BIÊN ĐÓ...
Một mai về lại Tam Biên đó
Hãy uống giùm tao suối nước xanh
Có nghe ngai ngái hoa rừng nở
Bên nắm xương tàn máu nhạt tanh
Một mai về lại Tam Biên đó
Hãy ngắm Poko núi Phượng Hoàng
Thấy tao như một vầng trăng nhỏ
Ngủ dưới chân rừng đêm tối đen
Một mai về lại Tam Biên đó
Xin nhặt giùm tao chiếc lá vàng
Dòng thư lính viết bao giờ ngỏ
Giữa ánh sao trời con thú hoang
Một mai về lại Tam Biên đó
Hãy hát bài ca buổi dựng cờ
Đồi trơ đất cứng cây xanh lá
Bóng hắt mơ hồ tiếng võng đưa
Một mai về lại Tam Biên đó
Cô gái Jarai chắc mỉm cười...
Cái buôn giặc chiếm từ năm trước
Cái rẫy không còn đặt chiếc khoai
Một mai về lại Tam Biên đó
Máu sẽ rơi đầy máu những ai
Hồn xin làm tiếng chim trên núi
Ru bước chân người đôi cánh bay
Một mai về lại Tam Biên đó
Vui khói chiều lên - vui khói lên
Sáu năm buồn ủ đời lang bạt
Vai súng đi làm Phục Quốc Quân
Một mai về lại Tam Biên đó
Đốt lửa rừng khuya nhánh củi tàn
Đốt quân phương Bắc thành ma xó
Khóc giữa Trường Sơn hận ngút ngàn
Một mai về lại Tam Biên đó
Sương mỏng như là chiếc lá bay
Vợ con trong đáy hồn xưa cũ
Nhẹ ngủ êm đềm nhưng rất say
Một mai về lại Tam Biên đó
Mộng bắn lên trời rơi những đâu?
Nhà bên hàng xóm hoa mai nở
Chiến thắng Xuân này mau đến mau!.
VỀ VỚI MÁ
Con cũng muốn về thăm lại má
Thăm dòng sông Hậu nắng lưa thưa
Có cây dừa lão thân gầy quá
Đứng khóc theo mùa con nước đưa
Thấy nhớ làm sao mùa lúa chín
Má ngồi khâu áo ở đầu sân
Thương thằng Hai đã nằm trong đất
Thằng Út mơ màng tính vượt biên
Con gởi buồn theo mấy gốc bần
Mấy giàn mướp khía mới đơm bông
Mấy dây bình bát dây me đất
và đám ô rô lũ mái dầm
Má biết con yêu thích Cúc tần
Cái hương sao nháy rất thanh tân
Từ khi con bỏ quên đời lính
Lòng chết còn thương những lá vang
Ai cắt lìa chi từng núm ruột
Mà Kinh Xáng múc cạn khô dòng
Mà chim bìm bịp chim tu hú
Cũng trốn bay về chốn biển đông
Con mộng đêm nay dưới ánh đèn
Hồn già sống lại thủa hoa niên
Chờ con xuôi bước miền châu thổ
Cho cát bồi, hạt giống xanh thêm.
TIẾNG GIÓ CHIỀU
Tôi nhớ đôi khi tiếng gió chiều
Thổi qua làn khói mái tranh xiêu
Và trong giếng mắt buồi tê dại
Mẹ đứng nhìn quanh tủi phận nghèo
Tôi nhớ lơ mơ tiếng gió chiều
Của ai hàng xóm bắt đầu yêu
Gởi tôi cái búp bông lài trắng
Cùng tiếng cười như nước suối reo
Tôi nhớ quanh co tiếng gió chiều
Êm như tiếng gọi giọng ai kêu
Cái hồn sông núi ngàn xưa ấy
Hòa nhập đùa theo tiếng sáo diều
Tôi nhớ hình như chẳng nhớ ra
Tấm lòng của biển điệu chim ca
Chút hương bưởi muộn âm thầm nở
Bên khóm phù dung mấy gốc cà
Tôi nhớ hình như tôi đã quên
Con đường làng cũ đá chông chênh
Những khuya lũ chuột ra đào xới
Đâu biết ngày mai buổi tựu trường
Tôi nhớ hình như rất nhẹ nhàng
Chùm bông em chọn lúa nàng hương
Dĩ nhiên làm mất lòng ba thiệt
Nên hẹn mùa sau tuyển nếp vàng
Tôi nhớ hôm nay tiếng gió chiều
Kéo tôi đàn nguyệt khúc "xừ liêu"
Kéo tôi về lại hồn ma cũ
Rượu đế nhâm nhi thịt rắn xào.
MẦU TRĂNG CỐ QUẬN
Du tử buồn chi cứ thở dài
Phải chăng trời đã hết mây bay?
Còn ư? một nẻo về quê thẳm
Cát bể mù khơi khỏa lấp đầy
Thương một giòng sông mảnh đất bồi
Đâu mùa hoa ấu, bắp vàng tươi?
Tiểu Thơ có thể là em lắm!
Đang đếm sao trời gửi đến tôi
Ôi! Cuộc đời em tựa dáng thuyền
Vườn hoa xao xác bước chân chim
Em không còn hát tình thơ nữa
Từ thuở ơ hờ giọng đỗ quyên
Là những ngày xanh mộng quẩn quanh
Em duyên dáng quá đến đa tình
Trong tôi giữa bốn mùa dâu bể
Vừa cháy điên cuồng lửa tử sinh
Đâu lúa mùa hương đưa tóc ai?
Đưa tôi mía ngọt khóc lưu đầy
Chừng nghe điệu vũ "lâm thôi" ấy
Đã chết âm thầm em có hay?
Chắc núi rừng kia, động mối buồn
Nên khe cùng thác nước ngưng tuôn
Chòi xưa bỗng chốc thành am cỏ
Có một nhà sư nhớ chiến trường
Thôi nhé! trầu không những liếp cau
Những trăng thơ ấu - bướm trong đầu
Hôm nay tờ lịch tàn năm hết
Du tử - trời ơi! khóc thật sao?.
Đúng ra, tôi nên chấm dứt những bài thơ trích của
anh Lâm Hảo Dũng viết trong tâm trạng của người lính, người lưu vong
nhớ gia đình, nhớ quê hương. Xin phép anh cho tôi trích thêm một bài thơ
nữa, bài thơ viết về chị N.T Ngọ quê ở Pleiku, vợ anh bị bịnh mất
năm 2012. Bài thơ với những lời chân thành giản dị làm xúc đông lòng
người.
GỞI NGƯỜI CỦA XỨ PLEIKU
Hôm nay ngày vĩnh biệt
Em không còn bên tôi
Hôm nay mây thành tuyết
Tan nơi đất quê người
Hôm nay hay hôm khác
Em vẫn là trăng sao
Vẫn bay về phố núi
Thương kỷ niệm năm nào
Hãy lau dòng nước mắt
Hãy an bình xuôi tay
Đợi ta về bên gốc
Cà phê nồng hương bay
Bốn mươi năm rồi đó
Đời hằng những phong ba
Riêng em sầu để nhớ
Một hình bóng quê nhà
Ôi trăm năm hồ mộng
Đi về cũng hư không...
Vancouver, May 12.2012
LÂM HẢO DŨNG.