Thứ Ba, 25 tháng 3, 2025

331 . TRẦN NHO BỤI . Viết và Vẽ NGUYỄN BẮC SƠN

                                                                                                          


NGUYỄN BẮC SƠN tên thật Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1944 tại Phan-Thiết Bình-Thuận. Mất ngày 04 tháng 8 năm 2015. Ông có một đời sống không bình thường. 15 tuổi cắt gân máu tự tử được cứu sống, 3 lần nhảy lầu tự vận mà không chết.

-Năm 19 tuổi đi lính Biệt Kích, theo một sĩ quan Hoa kỳ làm thông dịch viên, sau là lính Địa Phương Quân ở tỉnh Ninh-Thuận cho đến ngày rã ngũ.

-Hiểu biết sâu về triết học Đông và Tây, nghiên cứu nhiều về Kinh Dịch và triết học Phật Giáo, có thời châm cứu chữa bệnh cho các cơ sở Đông y ở Phan-Thiết.

-Đã xuất bản 2 tập thơ:

Chiến tranh Việt-Nam và tôi ̣(1972) Nhà XB Đồng Dao, sau Trần hoài thư tái bản (2005) Thư Ấn Quán.

Ở đời như một nhà thơ Đông Phương (1995) Nhà XB Đồng Nai.



THA LỖI CHO TA

Tiếc mày không gặp tao ngày trước

Ta cho mày say quất cần câu

Rượu bia bốn chục chai đồ bỏ

Uống từ chạng vạng suốt đêm thâu

Thành phố giới nghiêm ta ngất ngưởng

Một mình huýt sáo một mình nghe

Theo sau còn có vầng trăng lạnh

Cao tiếng cười buông tiếng chửi thề

Thời đó là thời ta chấp hết

Lửng lơ hoài trên chiếc đu bay

Đời mình như ly rượu cạn

Hắt toẹt đời đi chẳng nhíu mày

Thời đó là thời ta bất xá

Sẳn sàng chia khổ với anh em

Hơi cay đạn khói dùi ma trắc

Bước cũng không lui trước bạo quyền

Bây giờ ta đã thành ti tiểu

Uốn vào khuôn khổ cuộc đời kia

Loanh quanh trong chiếc chuồng vuông chật

Sống đủ trăm năm kiếp ngựa què.

MẬT KHU LÊ HỒNG PHONG

Tướng giỏi cầm quân trăm trận thắng

Còn ngại hành quân động Thái An

Cát lún bãi mìn rừng lưới nhện

Mùa khô thiếu nước lính hoang mang

Đêm nằm ngủ võng trên đồi cát

Nghe súng rừng xa nổ cắc cù

Chợt thấy trong lòng mình bát ngát

Nỗi buồn sương khói của mùa thu

Mai ta đụng trận ta còn sống

Về ghé Sông Mao phá phách chơi

Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm

Đốt tiền mua vội một ngày vui

Ngày vui đời lính vô cùng ngắn

Mặt trời thoáng đã ở phương Tây

Nếu ta lỡ chết vì say rượu

Linh hồn chắc sẽ thành mây bay

Linh hồn ta sẽ thành đom đóm

Vơ vẩn trong rừng động Thái An

Miền Bắc sương mù giăng bốn quận

Che mưa giùm những đám xương tàn.



MỘT NGÀY NHÀN RỖI

Buổi sáng mang tiền đi hớt tóc

Vô tình ngang một quán cà-phê

Giang hồ hảo hán dăm thằng bạn

Mải mê tán dóc chẳng cho về.

Về đâu, đâu cũng là đâu đó

Đâu cũng đìu hiu đất Hán Hồ

Hớt tóc cạo râu là chuyện nhỏ

Ba nghìn thế giới cũng chưa to.

Tháng giêng ngồi quán quán thu phong

Gió Nhạn Môn quan thổi chạnh lòng

Chuyện cũ nghe đau hồn tứ xứ

Thương Kiều Phong, nhớ tiếc Kiều Phong

Bày ra một ván cờ thiên cổ

Thua trận nhà ngươi cứ trả tiền

Mẹ nó, tiền ta đi hớt tóc

Gặp ngày xúi quẩy thua như điên.

Tóc ơi ngươi cứ tha hồ mọc

Xanh tốt như mùa xuân thảo nguyên

Từ Hải nhờ râu nên mới quạo

Thua cờ tớ bỗng đẹp trai thêm.

Lạng quạng ra bờ sông ngó nước

Trên trời dưới đất gặp ông câu

Ta câu con đú, ngươi câu đẻn

Chung một tâm hồn tất gặp nhau.

Khi gã Yêu Ly đâm Khánh Kỵ

Là đâm chảy máu trái tim mình

Sông Mường Mán không dung hào kiệt

Muôn đời bóng núi đứng chênh vênh.

Tháng giêng có kẻ đi tìm cúc

Nhưng cõi đời không có Cúc Hoa

Thấy đám phù bình trên mặt nước

Biết mình đi lộn nẻo bao la.

Những khuôn mặt những người xuân nữ

Phiêu bồng vĩnh cữu lẫn phù du

Yêu rất khó vô tình cũng khó

Khách đa tình sợ nhất mùa thu.

Ghé thăm ông bạn trồng cây thuốc

Mời nhau một chén rượu trường sinh

Bát cơm tân khổ mười năm ấy

Câu chuyện năm năm khiến giật mình.

Nằm dưới gốc cây nghìn cánh hạc

Dường như mặt đất tiết mùi hương

Ngủ thẳng một lèo nay mới dậy

Dường như mình cũng mộng hoàng lương.

Dường như đứa trẻ nghìn nâm trước

Bây giờ đây vẫn trẻ trong ta

Khi về râu tóc còn nguyên vẹn

Một ngày loáng thoáng một ngày qua.



TRỜI CỐ XỨ

Trời mưa ở Nha Trang làm tôi nhớ bạn đến rơi nước mắt

Khi thấy rượu tràn sôi vành ly

Hoa sứ đỏ rụng nhiều xui tôi nhớ ngày đi trọ học

Nhà em láng giềng cửa mở đêm khuya

Tưởng tượng có người thanh niên ngồi im trong quán gió

Khi chuyến xe đò tách bến trong mưa

Chuyến xe chở người đàn bà mang áo khoác

Tóc dài như tóc của em xưa

Tôi sợ tình yêu như sợ nhìn về viễn kiếp

Tôi ngại quê nhà nhưng lại hoài hương

Biết đâu mẹ tôi không đang sơn xanh ngôi nhà...

mở toang từng cánh cửa

Mong bóng tôi bỗng hiện cuối con đường

Nơi cổ thành kia tôi đã lớn khôn đã cười đã khóc

Đã đem lòng thương mến Cúc Hoa em

Đã sống âm thầm những năm bất khuất

Soi chiếu đời với những que diêm

Tưởng tượng giữa khuya có người thanh niên nghe tiếng con gà trống gáy

Nghĩ đời mình trôi dạt biết bao nhiêu

Máu tôi lẫn máu người du mục

Nhưng lòng tôi e gió thổi đìu hiu...

Các con ơi, tưởng tượng ba mỗi ngày ôm theo nón sắt

Đứng chờ xe trước ngã ba đường

Phải lộn sòng theo gái giang hồ và những tay mỗ mật

Các con sẽ thấy lòng người đen bạc ở quê hương

Cổ thành kia ơi, cổ thành bạc bẽo

Đuổi xua người trai trẻ mến thương người

Vì sao người thành ra bãi rác

Thành ra nơi đĩ điếm chuột heo ruồi

Các con, thế nào ba cũng dọn nhà đi viễn xứ

Dù tình quê hương rất khó nguôi khuây

Nhưng nghĩ...

giòng sông đã nhơ,

lòng người đã đục

Đâu có người thương tiếc đám mây bay...