HỒN TÔI ĐÀ LẠT
Bóng người khuất nẻo mù
sương
Hồn tôi Đà Lạt buồn vương
áo chiều
Màu thông quyện dưới chân
đèo
Tuyền Lâm sóng gợn dặt
dìu hồn mây
Người về cầm gió trên tay
Thả theo sợi tóc chảy
hoài trong mơ
Bâng khuâng tôi với
nguyệt hồ
Níu câu thơ chạm ven bờ
Xuân Hương
Đổ quyên nở một đóa hồng
Hồn tôi Đà Lạt cũng bồng
bềnh say.
Lê văn Trung
MỘT MAI EM CÓ TRỞ VỀ
Rồi có thể một ngày kia
em sẽ
Khép hoàng hôn ngồi đợi
cửa bên chiều
Lòng hoài nhớ một vầng
trăng thiếu nữ
Giấc khuya rằm thổn thức
giọt sương gieo
Về thăm lại dòng sông xưa
bến cũ
Còn thầm nghe sóng vỗ gọi
tên người
Chim lẻ bạn nghiêng chao
niềm cố xứ
Bóng người về chìm giữa
bóng mây trôi
Về ngồi lại bên thềm rêu
tìm đọc
Câu thơ buồn tiếc thuở
phấn hương xưa
(Phấn hương nào nhòe
nhoẹt dưới sương mưa
Đã giấu vội nghìn thu
trong mắt biếc)
Em về lại có nghe lòng
tưởng tiếc
Nắng mùa xanh lụa thắm áo
xuân thì
Đừng nhe em! Đừng ngăn
dòng nước mắt
Dù muôn xuân vàng lạnh bỏ
nhau đi
Người trăm năm hò hẹn có
quay về
Xin nước mắt em là men
rượu ngọt
Xin nước mắt em là dòng
hương mật
Chảy vào đời trôi rữa
sạch nguồn cơn
Tôi mở lòng tôi ngồi đợi
cuối hoàng hôn.
Lê văn Trung
BẢN
DI CHÚC VIẾT CHƯA THÀNH
Anh đã chạy một vòng quanh trái đất
Cuộc hành trình
dài nhất của đời anh
Mỗi nơi qua gởi lại mảnh đời mình
Trên đá trăm năm trên đồi thiên cổ
Trên sóng xôn xao một trời giông bão
Trong gió oan khiên thổi bạc hồn người
Anh gởi lại từng giọt máu hồng tươi
Từng mảnh vụn thịt xương anh tàn rụi
Từng sợi tóc rơi buồn không vọng lại
Lời bi thương chạm vỡ nỗi đau này
Chảy suốt con đường hệ lụy trần ai
Anh gởi lại trên từng viên sỏi nhỏ
Bước chân nào xé đau hồn cây cỏ
Mỗi lối anh qua chạm nẽo luân hồi
Thiên thu về từng bản vị tinh khôi
Nghe vằng vặc trên đồi chuông Bát Nhã
Thời gian ngừng - rụng rơi vòng bản
ngã
Thân phận người đội bóng dệt chiêm
bao
Áo phong sương hoang mộng khúc dạt
dào
Rơi hố thẳm – cõi mù sa ẩn nguyệt
Anh thức dậy từ trong lòng mộ huyệt
Về hay đi vẫn là cuộc vuông tròn
Khúc vô ngôn đã vẹn nghĩa sinh tồn
Nghìn năm qua chạy quanh vòng trái
đất
Tiếng chuông nguyện vang thầm trong
ký ức
Anh chạy hoài theo mây trắng trời
xanh
Hết tháng ngày dài nhất của đời anh
Vẫn đau đáu gởi chút phần xương thịt
Đến lúc xuôi tay đến hồi kiệt sức
Anh lặng mình yên tĩnh cuối bờ tây
Gót phiêu diêu xin trả lại thân này
Thân cát bụi gởi cho đời nguyên vẹn
Lê văn Trung