Thứ Tư, 30 tháng 4, 2025

400 . trang thơ ĐẶNG TIẾN. Lựa Chọn, Thử tưởng tượng 50 năm nữa

                                                                                      




 LỰA CHỌN

[Hình như là tâm sự của A.Rodin khi tạc NGƯỜI SUY TƯỞNG...]
----

Lúc này, ngay lúc này đây
Ta chọn im - lặng
Im - lặng đéo phải là vàng đâu
Im - lặng là cục cứt
Đéo phải là vàng mà chỉ là cục cứt
Ta chọn
Vậy thôi!

Đã quá nản rồi
Đã quá ớn rồi
Đã quá oải rồi  hình như còn buồn nôn buồn mửa
Đã quá ngưỡng chịu đựng hiền minh phi lí
Kệ mẹ tảng đá triết học rơi xuống vực sâu
Mặc xác các người lao đầu
Tan thây banh xác
Xoắn lưỡi và mù và điếc và mất tiêu ngôn ngữ con người
Nào gào la gấu ó
Nào loạn đả
Tiếp tục đi máu chảy đầu rơi
Tiếp tục đi những bài ca chết chóc
Tiếp tục đi hung hăng thách thức
Tiếp tục đi hú hét bầy đàn
Tiếp tục đi...

Đéo phải là vàng mà chỉ là cục cứt
Im - lặng ơi!
Buồn nhé ta chọn người!
Im - lặng ơi!
Cùng ta
Mặc xác
Kệ thây mùa địa ngục!




VIẾT CHO ÔNG BẠN NHÂN SINH NHẬT
[Thay cho lời và hình được lập trình miễn phí]
÷÷÷÷
Rất có thể bạn chẳng nhớ sinh nhật của chính mình
Có gì đâu
Một ngày chưa chắc trời đã đẹp
Chưa chắc trời đã xấu
Rất có thể cũng vào ngày hôm ấy có cả vạn đứa bé ra đời
Vạn sinh linh
Vạn số phận
Vạn mầm sống buộc phải đương đầu với sa hoa giàu có, với khổ nghèo, với bất hạnh, với vạn ngả nẻo đường đời bất chợt những ngã rẽ tạo hóa rảnh việc đỏng đảnh nuông chiều, chơi khăm, đánh đố
Rất có thể những sinh linh cùng trang lứa đã về với bụi đất, hư vô và mang theo muôn nỗi muộn phiền
Rất có thể không ít người lớn lên trong lụa vô biên giàu có một chỗ trên thiên đường đã đăng kí sẵn hoặc tự nguyện đăng kí vĩnh viễn nơi thẳm sâu địa ngục để được sống thêm một lần ồn ã, tưng bừng, cười khóc...
Bạn đã lớn lên
Đã trưởng thành
Đã chọn cho mình một chỗ đứng trong mênh mông chật chội nhân gian
Không ồn ào không mánh mung không bon chen
Trầm lặng nghĩ cùng vô vàn câu hỏi
Vì sao ta lại được sanh ra
Vì sao ta chầy chật sống
Vì sao ta vướng mắc những trần ai khổ lụy không thể nói thành lời
Vì sao những sự thật cứ phải giấu mình trong bóng tối
Dòng máu chảy trong ta sao cứ trộn lẫn day dứt muộn phiền trớ trêu bất thường
Vì sao ta như mang một món nợ
Với mảnh đất dưới chân
Với bà ngoại cả một đời âm thầm lặng lẽ
Với những ngả nẻo phố phường tơ nhện chập chờn hư thực
Với miên man âm u thời hậu chiến mỗi ngày mỗi nặng nề day dứt
Ta chọn VIẾT hay VIẾT đã chọn ta
Thực như cõi hư vô
Thế giới hư vô bày đặt ngay trước mặt...
Viết như một đa mang
Bạn đã tìm cho mình một tồn tại thứ hai không uổng phí

NƠI KHÔNG CÓ NGƯỜI SỐNG

(Ngồi xe về Hà Nội cùng ông PVV, bất chợt nhớ đám tang lão GORIOT trong tiểu thuyết cùng tên của H.de Balzac với câu văn bất hủ "không có người đưa đám!". Rồi buột miệng vì không có người sống (cho ra con người). Rùng mình sợ. Và nguấy ngóa viết....)
-----

Nơi tôi sống
Một quâng cư
Một xã một phường một quận một huyện
Được định danh
Được số hóa
Trên bản đồ hành chính
Trên Google Map
Nhưng thôi, những thông tin xác thực có nghĩa gì đâu
Không có nghĩa hẳn là vô nghĩa
Với tôi chỉ là những kí tự
Những mã hóa trên mênh mông ảo huyền thời thế giới phẳng...
Nơi tôi sống một phiếm chỉ một vô danh không ai nhầm lẫn không ai ngờ vực
Không ai

Ở nơi ấy không - có - người - đang - sống
Không có người...
Chỉ có những cuộc mưu sinh dai dẳng
Chỉ có những toan lo bận rộn chỗ đứng chỗ ngồi
Chỉ có những bận lòng chuyện không đâu tẻ ngắt
Chỉ có những diễn ngôn đậm đặc vị mùi tranh chiếm hơn thua được mất
Chỉ có thiện nghệ diễn trò cao sang lỗng lẫy thôi rồi
Có tất cả nhưng không có con người
Đông đặc như mối kiến
Phòng tranh, không
Tượng đài, giả
Nhà sách vắng hoe
Phòng trà quán cà phê nơi khai sinh những tư tưởng nổi loạn, không
Những cuộc đàm đạo mang sắc màu triết học, không
Lòng hiếu tri, xa xỉ
Tinh thần duy mĩ, gầy còm mang dáng hình tuyệt tự
Không có phòng treo tranh
Không có viện bảo tàng
Không công viên
Không nhà hát
Không phòng chiếu phim
Không có phòng hòa nhạc
Không đại học hoặc chỉ có phổ thông cấp bốn cấp năm
Đại thể là không không không
Không có con người

Nô tài thấp cấp và cao cấp
Làm thuê giá bèo làm thuê giá đắt
Mua bán bán mua hàng hiệu hàng xây cần hen
Vàng bạc đá quý mì ăn liền cứu trợ
Mồ mả nhà thờ họ
Đủ các loại kỉ lục đủ làm ngơ ngác mọi nhà
Và tin đồn chính xác đến đẳng cấp không tạo bất ngờ
Seo phì cúng tê lê mốc
Người già nhuộm đen đám trẻ nhuộm bạc
Tất cả phì đại dư thừa
Nơi không có người sống
Không có người đưa đám
Không có người vui
Không có người buồn ...

Một cô đảo
Một vùng đất bị lãng quên
Một vùng đất được lập trình
Số hóa... 



THỬ TƯỞNG TƯỢNG 50 NĂM NỮA

Tháng Tư năm  hai ngàn không trăm bảy mươi nhăm (2075)
Chắc chắn tôi, bạn và chúng ta - những đồng trang đồng lứa, đã đi gió về mây miền lãng quên thăm thẳm
Vô tăm tích tuyệt đối
Hư vô tuyệt đối
Chẳng hề chi
Xứ sở vẫn còn
Nước Việt vẫn còn
Tiểng Việt vẫn còn
Những khúc hát ru buồn chỉ còn trong kí ức
Những khúc ca sắt máu một thời vẫn còn được hát trong những cuộc đùa vui
Những đớn đau tủi hờn sân hận xa lơ xa lắc nhẹ bay theo khói hương tháng Ba tháng Bảy
Những huân chương huy chương những vinh danh trang nghiêm im lặng trong những bộ sưu tập đôi khi xuất hiện trong những phiên đấu giá
Những bến bờ xa và biển khơi xanh không còn là nỗi hãi hùng
Tiếng chửi thề, tiếng rủa nguyền chỉ còn vọng âm xa lơ xa lắc
Nỗi sợ hãi không còn
Ánh nhìn được giải phóng
Ngôn từ được giải phóng
Khỏi xiềng xích tu từ
Những xiềng xích mạ vàng mạ bạc
Những xiềng xích tu từ từng hằn sâu từng tạo dựng tường ngăn lạnh ngắt trơ lì tưởng chừng vĩnh viễn
Năm mươi năm sau tháo cởi khỏi lòng người
Zoombie đã trở thành từ cổ
Rất nhiều kiểu diễn ngôn cũng thành cổ ngữ chú giải lê thê trên những trang khảo cứu uyên thâm và rảnh rỗi
Năm mươi năm sau
Tôi tin là như thế.

Năm mươi năm sau
Tôi có thể
Rất có thể
Sẽ trở lại đầu thai mảnh đất này
Quên gần hết chẳng sao đâu quên gần hết
Nghêu ngao Bùi Giáng thơ điên
Bên dòng Hương những tòa lâu đài cũ
Nghêu ngao Tô Thùy Yên nhẹ bước trở về
Nhà hương hỏa đã giải thiêng bùa yểm
Rượu hồng nâng chén rưng rưng
Mùa hè mưa mưa giăng lộng gió xanh trời
Năm mươi năm sau
Năm mươi năm sau.

DÙ NGÀY MAI ĐỔ VỠ...

Thôi thì cứ tin đi nào có mất chi đâu
Tôi, bạn và chúng ta, có thể
Ai cũng vậy, vậy thôi
Như đã từng tin...

Ô những cổ tích thần kì ô những phép màu!
Lấp lánh, diệu huyền, mơ màng, có hậu
Ô những truyền kì từng khiến ta mê mải đuổi theo bóng những anh hùng
Ô những huyền thoại
Ô những tiên thoại những phật thoại những nước Trời những Linh Sơn những Tiên Cảnh những Bồng Lai những Đào Nguyên mấy ngàn năm tìm kiếm
Mải mê
Say mê
Mệt mê
U mê
Tìm hủy tìm hoài
Niềm tin lụi tàn niềm tin cháy lại niềm tin bùng lên niềm tin tắt ngấm...
Niềm tin bấy yếu tái sinh
Hình như chưa một lần đơm hoa kết trái
Chưa một lần
Chưa một lần...

Bạn và tôi và chúng ta, có thể
Cùng một lứa
Bên trời
Cùng một lứa
Góc biển chân mây
Cùng một lứa
Váng óc ù tai lóa mắt
Lận đận
Còn hơn cả lận đận
Mất mát
Còn hơn cả mất mát
Khổ lụy trần ai
Còn hơn khổ lụy trần ai
Đã từng như - con - vật
Không bằng con vật
Không tu từ đâu không hóa thân đâu
Sự thật nhãn tiền
Sự thật kí ức lẩn sâu
Tôi
Bạn
Và chúng ta, có thể...

Thôi thì thêm lần nữa
Một lần nữa
Tin đi nào
Lại tin đi nào
Dù ngày mai đổ vỡ!

BI GIỜ
[Nghĩ tí cho nó vui]

Tất nhiên bi giờ phải hơn trước
Nhà lầu, đường nhựa và xe hơi
Náo nhiệt người người đi du lịch
Ngồi máy bay ngắm mây trên giời.

Tất nhiên bi giờ phải hơn trước
Hộ chiếu vi sa...triệu người làm
Cửa khẩu quanh năm đông hơn hội
Du học, định cư...và kiếm ăn!

Tất nhiên bi giờ phải hơn trước
Hàng hóa ê hề thỏa sức mua
Chằng ai nghệt mặt - mất sổ gạo
Thịt cá bạt ngàn khỏi phải mơ!

Tất nhiên bi giờ phải hơn trước
Khắp nơi phủ sóng chạy veo veo
Sờ mạc phôn đã thành phổ cập
Chếch in nhoay nhoáy! Ai bảo nghèo?

Bi giờ chắc chắn là hơn trước
Lễ hội quanh năm khắp khắp nơi
Đền, chùa, miếu, phủ...to, to lắm
Tha hồ lễ bái. Thỏa sức chơi.

Bi giờ đương nhiên là hơn trước
Giáo sư, tiến sĩ, nhiều. Rất nhiều
Thi ca nhạc họa...Bung bung nở
Rất mực chênh chao rất mực phiêu!

Bi giờ! Bi giờ...Nhòm thế giới
Hơn trước! Tất nhiên. Khủng. Quá trời
Rồng. Hổ. Danh xưng, cũ, quá cũ
Ta đuổi theo! Chừng cũng hụt hơi!

Hụt hơi. Thậm chí là chết ngắc!
Tại nước mình làm mướn làm thuê
(Dễ quá nửa, chủ - người ngoại quốc!)
Xem chừng còn thua kam pu chia!

Bi giờ. Bi giờ. Trùng. Trùng xuống!
Hoắng huýt hình như đã quá đà
Giật mình đi! Bơn bớt ngạo nghễ
Bằng không ta vẫn chỉ là ta!

Dân trí tầm tầm! Đụt, cà đụt
Dân khí ươn ươn! Hèn, hơi hèn
Dân tình bạc bẽo! Sợ, dễ sợ
Nông nổi, a dua...Đã thành quen.

Bi giờ! Có lẽ đã hơi muộn!
Muộn còn hơn không! Nhớ từ đây
Biết tự xót thương! Biết xấu hổ
Ơn Trời! Còn để có hôm nay.