Thứ Năm, 22 tháng 5, 2025

419 . Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 2 : GIANG HỮU TUYÊN 10 Bài Thơ viết ở Washington DC

 


Giang Hữu Tuyên là một nhà thơ và nhà báo, sinh năm 1949, quê quán Bạc Liêu, Cà Mau. Ông từng theo học khoa Báo chí tại Đại học Vạn Hạnh và sau đó gia nhập Hải quân VNCH vào năm 1969. Sau năm 1975, ông sang Mỹ định cư ở Virginia, cùng với Ngô Vương Toại và Nguyễn Đình Hùng xuất bản tờ báo Việt Chiến, một trong những tờ báo đầu tiên của cộng đồng người Việt tại Hoa Thịnh Đốn. Đến năm 1982, ông sáng lập Hoa Thịnh Đốn Việt Báo để thay thế Việt Chiến. Ông qua đời vào năm 2004. Tác phẩm đã xuất bản: Trời Mưa Đi Phát Báo (Thơ, 1999).

THẦM LẶNG

Người xưa đã chết bao giờ
Mà sao sông cũ con đò không đưa
Nói gì với lá thu mưa
Với đêm, đêm tối, với trưa, trưa chiều
 

ĐẤT GỌI NGƯỜI ĐI

Rừng phong u uẩn nằm im tiếng
Chiều phả hơi sương lạnh nỗi nhà
Việt Điểu Cành Nam ôi cách trở
Ngựa Hồ còn hí Bắc Phong xa

Mai này trong chuyến tàu thiên cổ
Nếu có người thương tiếc tiễn đưa
Xin hãy rắc thêm vào huyệt mộ
Chút tình hệ lụy núi sông xưa.
 

CỔ TÍCH

Cuộc tình như lá mong manh
Anh vào giông bão mù tăm hơi người
Em thành cổ tích xa xôi
Nghe mưa từ chỗ ai ngồi hôm qua
 

BỎ XỨ

Ta bỏ phố làm người ra biển
Nghe nghìn bến lạ ngủ trong sương
Nghe trăm triều sóng rền quê mẹ
Nghe đá lăn tăn xuống đoạn trường

Ta bỏ nước làm người lưu lạc
Nghe chim rừng ngọt giọng ca dao
Nghe trăng năm cũ về huyền hoặc
Nghe dáng ai xưa áo lụa đào

 

                                                           Nhà thơ Giang Hữu Tuyên


MÙA XUÂN GỬI NGỌN BẠC HÀ 

Rau răm trụi hết lá già
Mùa xuân gửi ngọn bạc hà xa xăm
Chiều nghiêng dáng núi đêm rằm
Lòng trăng cũng giục ý thầm nhớ quê
Nao nao tiếng cuốc bờ tre
Trên ao bèo giạt gió về mang mang
Bữa đi bông cải nở vàng
Sông chia nhánh chảy tóc ngàn dặm bay
Lu không nước đã bao ngày
Mà người thệ hải vẫn hoài ngóng trông
 

MƯA ARLINGTON NHỚ MƯA QUÊ NHÀ

Lá vàng rụng hết đêm qua
Chiều xô cửa ngó mong ra mưa buồn
Mưa dầm ngọn cỏ đan sương
Mưa nghiêng kỷ niệm mưa buồn tóc bay
Hồn bình nguyên rộng trên tay
Căng đầy nỗi nhớ sông đầy phù sa
Ơi miền Nam, ơi quê nhà
Dưới ao sen nở mẹ già vo cơm
Vo nồi gạo mới Nàng Hương
Của đồng tháng chạp của lòng đất thiêng
Mưa phù gió phất qua hiên
Em gom củi đước đốt lên nỗi niềm
Chị ngồi vá chút buồn riêng
Anh đi như thể là thiên thu rồi
 

TRỜI MƯA ĐI PHÁT BÁO 

Chiều ngã năm đường năm bẩy ngã
Ngã nào cũng ướt giọt mưa rơi
Bao mùa mưa đã im giông bão
Sao nước trường giang vẫn khứ hồi

Mười mấy năm làm tên phát báo
Lòng buồn theo thành quách xa xưa
Những trang tin dội từ quá khứ
Rớt ngập ngừng cùng những hạt mưa

Mưa lót ngót đời loi ngoi mãi
Sáng chưa đi, chiều lại mưa về
Mưa ngã năm từ năm bẩy ngã
Ngã nào cũng mưa và mưa thôi

Xấp báo trên tay vừa ướt hết
Vậy mà cứ đứng dưới mưa bay
Hình như những mùa mưa thuở trước
Đang về làm ướt trái tim ai.
 

MẦU TÍM MÙNG TƠI

Trái mồng tơi ngày xưa mầu tím
Canh mồng tơi ngày xưa mẹ nấu cả nhà ăn
Con lớn lên, con làm lính
Giữ xóm, giữ làng, giữ giậu mồng tơi
Mỗi chiều lần mò ra hàng mồng tơi cũ
Mắt mẹ buồn, vì thương nhớ đứa con đi

Trái mồng tơi ngày xưa mầu tím
Canh mồng tơi ngày xưa mẹ nấu cả nhà ăn
Anh lớn lên, anh làm cách mạng
Giải phóng xóm, giải phóng làng, giải phóng giậu mồng tơi
Mỗi chiều lần mò ra hàng mồng tơi cũ
Mắt mẹ buồn, vì thương nhớ đứa con đi

Trái mồng tơi ngày xưa mầu tím
Canh mồng tơi ngày xưa mẹ nấu cả nhà ăn
Chị lớn lên, chị thành sương phụ
Ôm con, khóc chồng bởi viên đạn tình cờ không thuộc cả đôi bên
Mỗi chiều dắt cháu ra hàng mồng tơi cũ
“Lá rau này nuôi lớn mẹ con bây”

Trái mồng tơi ngày xưa mầu tím
Canh mồng tơi ngày xưa mẹ nấu cả nhà ăn
Em lớn lên, em làm phản chiến
Chống Mỹ, chống Tầu, chống cả Liên Xô
Chống ông anh giữ xóm, giữ làng, giữ giậu mồng tơi
Chống ông anh nữa đòi về giải phóng
Mỗi chiều lần mò ra hàng mồng tơi cũ
Mắt mẹ buồn, vì thương nhớ đứa con đi

Trái mồng tơi bây giờ mầu vẫn tím
Canh mồng tơi bây giờ mẹ nấu chẳng ai ăn
Mỗi chiều lần mò ra hàng mồng tơi cũ
Mắt mẹ buồn vì thương nhớ những đứa con xưa

ĐIỆU BUỒN PHÙ SA

Mùa Xuân về từ hơi biển lạ
Bông cúc vàng mặn gió xa xăm
Đất nứt ra mầm non tách vỏ
Cây vươn lên giòng sống tuôn tràn


Em thấy không mùa Xuân góa bụa
Cũng tươi nồng ước vọng tương lai
Như trái chín ngày xưa vụng dại
Vẫn còn ngọt mãi đến hôm nay


Cùng với đàn chim đang chao liệng
Con sông dài thức giấc yên ba
Em nghe không mơ hồ trong gió
Có điệu buồn của nước phù sa


Em ơi, còn bao mùa Xuân nữa
Vườn em mới trổ nụ hoa đầu...