Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

440 . Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 21 : CAO NGUYÊN - Năm Bài Thơ


Sinh năm 1945 tại Phú Yên. Học Đại Học Văn Khoa Sài Gòn (1962-1964). Phục vụ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (1965-1975). Sau 1975, đi tù cải tạo 10 năm. Định cư tại Virginia, Hoa Kỳ từ năm 1993.Thành viên Trung Tâm Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại. .

Tác Phẩm đã xuất bản: - Di Bút Từ Mặt Trận (Bút ký, 1971)  - Tuyển Tập "Bến Trăng" (2005)  - Thao Thức (Tập Thơ, 2014) - Hành Trình Nhân Ái (Tuyển tập thơ văn, 2016) - Nhà Việt Nam (Thơ Song Ngữ Việt / Anh,  2017) - Huyền Thoại Tình (Tập Thơ, 2024) - CD Thơ Về Nguồn - CD thơ Huyền Thoại Tình - CD thơ / nhạc Biển Và Em.

                  

Nhà Thơ CAO NGUYÊN

THƠ CAO NGUYÊN 

CÀ PHÊ MÙA ĐÔNG
 
(tưởng nhớ họa sĩ Đinh Cường)
Lung linh nét vẽ diệu huyền
hòa vào thơ ngỏ lời chiêm nghiệm đời
nhập dòng sinh hóa rong chơi
thoát vòng thế tục giữ ngời tâm di
Ngắm tranh thấu cuộc vô vi
dường như tiếng sóng thầm thì trùng khơi
Về - Đi, nhã nhịp vu hồi
lắng trong tâm tưởng từng lời hạnh tâm
Cà Phê đắng giọt mùa đông
chợt buồng tim ấm lửa hồng yêu thương
còn ngắm tranh của Đinh Cường
là còn đau nỗi quê hương ngậm ngùi
Mượn anh vài nét tinh khôi
gợi lời thơ nhớ một thời gọi nhau
lặng yên một khoảng tim đau
tiễn anh về cõi ngàn sau hẹn tìm!
 
NHỚ XUÂN XƯA
 
Dừng chân dưới cội hoa Đào
trên miền đất lạ . tôi chào mùa Xuân
nhìn hoa . nỗi nhớ bỗng dưng
rực hồng những cánh đào rừng quê tôi
Đào xưa nay đã xa rồi
thời gian nhảy vọt qua thời tuổi mơ
nhập hồn mở những cánh thơ
ướp hương ngày cũ đợi chờ mùa mai
Cành Đào treo sợi nắng dài
vui con mắt ngắm đào nay xứ người
phải chi cùng buổi giao mùa
nắng Hoa Thịnh Đốn đùa mưa Sài Gòn
Hai quê chỉ một hoàng hôn
anh em cùng ngắm đào hồng đầu Xuân
môi quen rộn tiếng cười giòn
đời xa mấy bận vẫn còn nhớ nhau !
 
Washington. DC Mùa Hoa Đào
 
NIỀM ĐAU KHINH BẠC
 
Một chiều thất nghiệp ta lang thang
gặp Bùi Giáng trên cầu Trương Minh Giảng
nhà thơ quét rác giùm thiên hạ
giữa Sài Gòn vật vã cơn say
 
Như thể mừng nhau chưa kịp chết
sững mắt nhìn sâu gật gật đầu
mừng nhau còn theo đời lếch thếch
còn miếng cười méo lệch cũng đem khao
 
Người khao ta niềm đau của rác
ta khao người tia mắt đỏ au
Người khao ta cái nhìn vân hạc
ta khao người tiếng nhạc vó câu
 
Quà khao nhau gói trong thời gian
không nỡ bỏ, người đem về đất
không đành quên, ta cất vào tim
đất giữ người im, tim ta thổn thức
 
Chiều nay nhớ quê, ta lang thang
đọc thơ Bùi Giáng bên dòng Potomac
nghe lời đau, niềm đau khinh bạc
Có mùa xuân mà dẫm nát không hay!(*)
 
(*) Thơ Bùi Giáng

TÂM GIAO

May còn giữ được chút tình
từ nơi chữ nghĩa - từ hình bóng xưa
bốn mùa nắng gió tuyết mưa
người đi - kẻ ở chưa vừa niềm vui  

May còn giữ được bên đời
câu thơ - nốt nhạc khung trời đông tây 
giang tay đón cuộc sum vầy
tặng nhau tuế nguyệt rạng đầy từ chương 

Văn Học Việt - mấy cung đường
nhịp nhàng uốn lượn cùng phương tâm hòa
cửa vào Xuân đang mở ra 
chân thoăn thoắt bước vào tòa sử thi 

Ngắm vòng tâm thức tương tri 
khởi dòng hoan lạc trên bi lụy đời
trăm năm chỉ một sinh thời
trường ca Nhân Bản tuyệt vời Tâm Giao 

NỖI NHỚ KHÔN NGUÔI
 
Mới Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
chưa qua Xuân đã chết nụ cười
trời gió chướng - được mùa nước mắt
tràn qua tim, chảy suốt đời người!
từ Phố Bolsa - nhìn thấy lửa cháy đỏ trời
dọc theo Sông Ba
bạn bè chết, nhớ tên từng đứa
gọi nhau vào bi khúc xót xa!
 
Giữa Tháng Hai, đã nhớ Tháng Tư
tại ký ức nhầm ngày, lộn chỗ
hay đến kỳ siêu độ bạn ta
bốn - mươi - năm tìm không thấy mộ!
nỗi buồn ấy hiển nhiên có thực
ai không tin - cứ hỏi bạn ta
viên đạn nào bắn vào giữa ngực
khi tim còn dồn nhịp thiết tha!
 
Tây Nguyên ơi! gót hồng, đất đỏ
vội vàng chi đi chẳng giã từ
để bây giờ còn nghe tiếc nhớ
núi rừng xưa in cả bóng người!
 
Ruộng Đồng hỡi! luống cày vỡ đất
gieo cho xanh hạt giống Tin Yêu
từ mỗi chỗ đau buồn rất thật
triệu đóa hồng Nhân Ái mọc lên!
 
(Đình Đại phổ nhạc)
CAO NGUYÊN