Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2025

444. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 25 : LÃM THÚY Năm bài thơ.


 

Sinh năm 1952 tại Cần Thơ. Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Cần Thơ. Dạy học cho đến khi sang Mỹ vào năm 1992. Hiện đang sống ở tiểu bang Maryland. Thành viên Văn Bút Việt Nam hải Ngoại vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Đã xuất bản 4 tập thơ: Còn Nguyên Nỗi Ngậm Ngùi (2000), Từ Mẫu (2014), Thâm Tình (2014), Tử Biệt (2015).


Nhà thơ Lãm Thúy 

ĐÊM Ở SÀI GÒN QUÁN 

Đêm ở Sài gòn Quán

Gặp gỡ người tài hoa

Nghe Đinh Cường khen tặng

Thơ Mẹ, tình thiết tha.

 

Cảm ơn Nguyễn Minh Nữu

Và Mai, cô vợ hiền

Nhắc chuyện mười năm cũ

Đọc câu thơ hồn nhiên ( 1 )

 

Nghe chuyện Kim Các Tự

Nhà sư trẻ đốt chùa

Cảm ơn anh Trương Vũ

Nói những điều sâu xa…

 

Xưa, thuở còn trẻ dại

Đọc.  Chẳng hiểu chi nhiều

Chỉ biết nhà sư ấy

Chà đạp người diễm kiều

 

Phải chăng vì quá yêu

Người ta muốn hy diệt

Để muôn đời mang theo

Sâu kín niềm tưởng tiếc?

 

Cảm ơn Phạm Cao Hoàng

Tiếng trầm như nốt nhạc

Thắp lên niềm hân hoan

Giữa miền sầu chất ngất.

 

Đọc mấy câu “Tàn Thu” ( 2 )

Hỏi người bao nhiêu tuổi?

Hăm mấy mà làm như

Hơn nửa đời tàn rụi!

 

Đêm ở Sài gòn Quán

Nói chuyện thơ, chuyện người

Với chị Sơn mới gặp

Mà như quen lâu rồi

 

Về một mình, đêm lạnh

Gió thu làm bâng khuâng

Nghe niềm vui chắp cánh

“Chắt chiu những ân cần”.

 

11 tháng 11.2014

 

( 1 ) Thơ Lãm Thúy:

Sáng nay thức dậy hết hồn

Người xa ta vạn dặm đường, còn đâu.

 

( 2 ) Thơ Phạm Cao Hoàng:

Ngậm ngùi nghe gió mùa thu tạt.

Ngó lại đời ta đã nửa đời


 

 

MÙA ĐÔNG ĐẤT KHÁCH

 

Buổi sáng uống ly trà lạnh

Nghe mùa đông chợt dài hơn

Chiều về nghe chim vỗ cánh

Chạnh lòng ta nhớ cố hương

 

Chẳng biết xưa người lữ khách

Châm điếu thuốc buồn ra sao?

Chẳng biết xưa nơi đất Trích

Tráng sĩ sầu như thế nào?

 

Chỉ biết ta buồn quá đỗi

Ngó mây bay cũng nhớ nhà

Đêm nằm, lặng nghe gió thổi

Thương gì thương đến xót xa !

 

Nhiều khi thoáng nghe đâu đó

Mùi hương  nguyệt quế trong vườn

Nhiều khi trên từng lá cỏ

Chở đầy nỗi nhớ quê hương

 

Nhớ nhánh sông mùa nước lũ

Nhớ bờ lau sậy lưa thưa

Nhớ cây Bằng lăng vườn cũ

Mương bèo, rụng tím mùa hoa

 

Chiều lạnh, mùa đông đất khách

Thương cha, nhớ mẹ, nghẹn ngào

Chẳng biết chim nào chim Vịt

Kêu chiều, thảm não như nhau. 

 

THƯ CHO ÚT PHỦ

Từ lâu. Chị vẫn thường ấp ủ

Những mong nói với Út đôi lời

Anh chị bây giờ xa cách cả

Chuyện nhà, trông cậy Út mà thôi

 

Chị biết lắm khi em bực dọc

Thân trai tù túng việc tề gia

Em ơi! Hãy nhớ niềm lao nhọc

Một đời. Cha mẹ đã vì ta…

 

Em còn trẻ quá, cần bay nhảy

Nuôi người bệnh hoạn. Dễ gì đâu!

Khổ nỗi, nhà mình đơn chiếc vậy

Không nhờ em, còn biết làm sao?

 

Cha mẹ già thường sinh cáu gắt

Cũng đừng hờn giận. Chị xin em

Mỗi ngọn lửa hờn em dập tắt

Là một hồng ân trên phước duyên.

 

Người bảo: Hai vai ta dẫu cõng

Mẹ cha đi khắp cả tinh cầu

Cũng chưa đền được ơn sâu nặng

Huống gì nhịn nhục một đôi câu…

 

Em còn được ở bên cha mẹ

Là phước ngàn đời. Em biết không?

Lỡ khi ngày tắt, chiêu dương xế

Đời ta. Bóng tối sẽ vô cùng!

 

Ai không được ở gần cha mẹ

Là mất đi suối mật, rừng hương

Là nỗi thiệt thòi không xiết kể

Là niềm bất hạnh, là tai ương!

 

Chị vốn không may: đời bạc phước

Tự năm mười tuổi đã xa nhà

Tuổi thơ thiếu mẹ sầu như nước

Bao chiều ngồi khóc, ngó về xa…

 

Thảm cảnh. Làm sao em hiểu được

(Một đời bên gối mẹ nâng niu!)

Có đâu như chị mười năm ngót

Thiếu vắng vòng tay mẹ sớm chiều…

 

Thuở ấy, mỗi năm về hai bận

Hè đi. Đợi mãi tận sang xuân

Ngày vui bên mẹ sao mà ngắn

Mỗi lần đi, đứt ruột một lần!

 

Những sớm còn vương hơi ấm mẹ

Còi xa. Tàu dã giục lên đường

Hành trang trĩu nặng vai thơ trẻ

Ngập ngừng chân bước, lệ tuôn tuôn…

 

Những cuộc chia ly về sáng ấy

Buồn không thể tả. Buồn vô biên.

Ba mươi năm. Giòng đời trôi chảy

Niềm rưng rưng ấy vẫn còn nguyên

 

Đời chị có bao lần chia biệt

Đã trăm lần tiễn, vạn lần đi

Nhưng hồi còi cũ buồn thê thiết

Của chuyến tàu khuya còn khắc ghi.

 

Đời.  Qua bằng những lần ly biệt

Kéo dài như thế suốt mười năm

Trở về bên mẹ. Vui chưa hết

Lại lấy chồng. .Xa đến mấy lần!

 

Mười năm, cũng bởi đời dâu bể

Được về nương náu với từ thân

Mười năm. Chị nuốt bao nhiêu lệ

Bởi đời cay đắng, bởi thăng trầm!

 

Rồi lại thêm lần chia biệt nữa

Ngày đi. Ôm mẹ, chẳng đành buông

Cứ xa thêm mãi, giờ xa quá

Tính lại đường bay, chợt hết hồn!

 

Đã muôn trùng vậy, làm sao gặp?

Nửa vòng trái đất_ mấy trùng dương…

Nhớ nhà, ra đứng trông trời đất

Đâu biết phương nào vọng cố hương!

 

Anh chị mỗi người đi mỗi chỗ

Nhọc nhằn phụng dưỡng để mình em

Ơn ấy ngàn đời xin ghi nhớ

Chưa biết làm sao để đáp đền.

 

Chị biết:  em là người hiếu đạo

Không nề khó nhọc, chẳng than van

Nói đây, không phải lời khuyên bảo

Tự dưng tâm sự bỗng tuôn tràn

 

Có lẽ chiều nay trời trở lạnh

Xui lòng nhớ quá nắng chiều quê

Xót Út chốn quê mùa quanh quẩn

Trách nhiệm hai vai gánh nặng nề

 

Út à. Giờ cha già mẹ yếu

Chuyện nhà phó thác một tay em

Nhân sinh hữu hạn, mong em hiểu

Gắng giữ giùm nghe, những ngọn đèn!

 

CÀNH HOA TÍM CŨ VẪN CHƯA PHAI

Những bông hoa tím trong vườn cũ

Nở từ dạo đó đến nay chăng?

Ở giữa hôm nay và quá khứ

Dường như chẳng có mấy mươi năm

 

Dường như ta chẳng hề đi khỏi

Vẫn ở nhà xưa, mái lá nghèo

Mẹ quét sân, chiều vang tiếng chổi

Đàn em cười nói, điệu vui reo…

 

Vẳng tiếng đàn xưa cha cất giọng

Bài ca kháng chiến thuở kiêu hùng

“ Nhi nữ tình trường” giăng lưới mỏng

Cha đành “ Khí đoản”. Bỏ tang bồng

 

Ta vẫn qua sông từng sớm nắng

Con thuyền bé nhỏ, nước đầy khoang

Em còn đợi bên đường thầm lặng

Chút tình hư huyễn trải mênh mang

 

Đường quê bóng rợp, chân khoan, nhặt

Vạt áo bay theo dáng liễu buồn

Ướp nhạc, pha thơ, hồn dìu dặt

Đi về mấy bận , gió mây vương..

 

Ôi ! những chiều đông về. Áo mỏng

Lòng ta : Cô phụ . Lạnh hoang mang

Nở trong chinh chiến. Đời vô vọng

Tháng năm ngồi đợi sắc hương tàn!

 

Vẫn tưởng như ta còn ở đó

Vàm sông ráng nhuộm, tím hoàng hôn

Mẹ nấu cơm chiều, đang nhóm lửa

Mái nhà khói quyện, ấm cô thôn.

 

Cuối vườn, có cội bằng lăng nở

Chiều nao rụng cánh, tím nương bèo

Nhà ai hoa giấy bay trong gió

Cánh mỏng manh buồn, nước cuối theo…

 

Vẫn tưởng ngoài hiên đời, gió rít

Ta nằm nghe tiếng gọi đò khuya

Điệu buồn trong gió ngân da diết

Vọng giữa giang hà bao sắt se

 

Và chắc sáng mai ta thức dậy

Sân ngoài sẽ nở trắng phù dung

Đám lục bình xuôi theo dòng chảy

Đôi bờ sông nước rộng mênh mông..

 

Tưởng như ta gọi_ dù rất khẽ

Vẫn tiếng thân yêu , mẹ đáp lời

Chao ôi ! Cách biệt nhau là thế

Nhớ xót xa lòng quá . Mẹ ơi!

 

Chiều nay đứng bên trời viễn xứ

Nghe bụi thời gian lấp nửa đời

Vẫn tưởng như cánh hoa tím cũ

Nở từ dạo ấy vẫn chưa phai.

 

 

MẸ ƠI VĨNH BIỆT 

Mẹ ơi, con về không kịp

Giấc dài mẹ đã hôn mê

Đôi mắt thân yêu đã khép

Mẹ đâu hay biết con về!

 

Con đi đầu non, cuối bể

Mấy mươi năm, mẹ vẫn chờ

Giờ sao lạnh lùng quá thể

Gọi hoài, mẹ vẫn trơ trơ!

 

Mẹ ơi, lòng đau như cắt

Chuyến phà đêm chở xác về

Có một tinh cầu vừa tắt

Lạnh lùng sông chảy dòng khuya…

 

Sáng nay, người ta khâm liệm

Áo quan đóng nắp lại rồi

Từ đây muôn đời, vĩnh viễn

Đâu còn thấy nữa, Mẹ ơi!

 

Thân xác vùi trong lòng đất

Mẹ nằm giữa một đồi hoa

Mẹ ơi, mộ vừa mới lấp

Từ đây đất lạnh là nhà!

 

Từ đây tuyệt vô hy vọng

Quê hương mất dấu thiên đường

Mẹ mang theo niềm vui sống

Lấp cùng dưới đáy mồ chôn!

 

Mẹ ơi, xác thân yêu dấu

Vùi trong đất lạnh đời đời

Hồn con không nơi nương náu

Biết tìm đâu nữa, Mẹ ơi!

 

Lặng nhìn bàn thờ nghi ngút

Di ảnh mờ trong khói hương

Thấm nỗi đau buồn tang tóc

Còn gì mà tiếc, mà thương!

 

Mẹ ơi, tử sinh chia biệt

Một lần cho đến thiên thu

Nghĩa là muôn đời, muôn kiếp

Hết mong gặp Mẹ nhân từ!

                               

9 tháng 10.2011

 

LÃM THÚY