Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2025

455.Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 33 : LƯU NGUYỄN ĐẠT - Năm Bài Thơ .



Sinh năm 1940 tại Hà Nội, Năm 1954, di cư vào Nam, học ở Sài Gòn, tốt nghiệp Cử nhân Văn chương Pháp và Cử nhân LuậtSau 1975, định cư tại Hoa Kỳ, tiếp tục học và lấy bằng Thạc sĩ và Tiến sĩ Văn chương Pháp (MA, PhD) tại Michigan State University, và Hậu Tiến sĩ Luật (LLM, MCL) tại Howard Law School. Ông từng giảng dạy tại Michigan State University, Hood College, và tham gia các chương trình giáo dục đa ngữ tại Đại học Michigan. Ông còn là một thi sĩ và họa sĩ với nhiều tác phẩm thơ song ngữ Việt–Pháp, tiêu biểu như Lời của Cát – Paroles de SableHồn NướcCa Tụng NiệmThơ XanhVẽ Tình – Painting Love, và Solitude. Ông cũng là người sáng lập các diễn đàn như Cỏ Thơm, Tư Tưởng Việt, và Diễn Đàn Việt Thức. Tổng Thư Ký Hội Họa Sĩ Trẻ Việt Nam (1973-1975). Ông đã có trên 20 cuốn sách được xuất bản. Hiện sống tại tiểu bang Virginia.

                                                           

THƠ LƯU NGUYỄN ĐẠT                                                       

EM TẤT CẢ LÀ ĐỜI TA TRONG ĐÓ

em vừa là gương vừa ánh hồng trong sáng
là môi thơm và vị ngọt trên son
là giây phút ngập tràn mùa vĩnh cửu
và hạt mưa thu vén cả trời cao

em là vết thương và dược thảo ân cần
là tiếng khóc mở sâu vào cảm giác
là tình yêu có trước cả chờ mong
và tiếng gọi sau khi tan lịm vắng

em là câu hỏi không sao trả lời ngắn
là mùa đông bừng cháy nắng ngoài khơi
là hạt cát nhớ nguồn cao hơn gió
và nụ hôn mải miết nối chơi vơi

em là mặt chữ và chiều sâu bóng tối
là thời gian xoá bỏ cả thời gian
là luồng gió mang đi những ngày tháng
và hồn cây đắm đuối hoá tâm mây

em tất cả là đời ta trong đó
là hư không và dấu tích hoàn nguyên

HẠNH NGỘ

bạn đói hẹn hò chia ước nguyện
mùa xuân hạnh ngộ nối tình nguyên
nắng mưa đồi gió buồn man mác
rượu ngọt tuệ tâm hải tạo duyên

phin toả trời nghiêng đêm rực sáng
ba lê hồng nở tiếng ca vàng
mai sương thao thức nghiệp huyền biến
hương lạnh hồn châu giọt nhớ lan

DI TÍCH

lịch sử bâng khuâng trên vách lở
cửa ô âm vọng thuở sa cơ
nam nghiêng bờ cõi non cao đổ
vực thẳm bên em lạnh sóng hồ

nguồn cũ bơ vơ tan cội bóng
mắt em chứa đựng giọt long đong
non sông vất vưởng từng mùa động
chưa đủ ân tình đã trống không

di tích trong em hồn nước ẩn
mênh mang tình cũ nợ phân vân
máu xưa nhuộm gạch còn hoen vẩn
vạn kiếp xoay vần thay phận thân

NGƯỜI VỀ 

lá bừng thiên cổ cuồng phong
ngàn xưa thở hắt vực song miệt mài
tình ta thạch ẩn kiếp dài
dưới lòng đất lạnh tụ phai lịm màu

ướm cơn mê vụn vấn sầu
ta lên đỉnh gió gối đầu thân mây
tay xưa nhạc lạnh mưa gầy
hồn sa sương mục ngõ lầy nhụy khuya

nối nhau vào mộng dị lìa
một lần gửi gấm lụa chia chỉ hồng
lá bừng thiên cổ đêm không
nhạt nhoà hình thể dòng sông người về

MÃI MÃI 

mãi mãi một câu hỏi

bao giờ lại gặp nhau

bao giờ ta nắm vội

bàn tay lạnh xa xôi

 

mãi mãi một lời nói

như nhắn nhủ giữa đời

như hẹn hò đêm vơi

ánh môi yêu trong tối

 

mãi mãi một e ngại

khi nắng bỏ trời phai

khi em chưa quay lại

mà hoa đã vãng lai

 

mãi mãi một tiếng hát

từng vang vọng hồn sâu

từng triền miên chưa thấu

nước mắt dành cho nhau

 

mãi mãi và mãi mãi

em là cõi tình dài. 
                
LƯU NGUYỄN ĐẠT