Phan Thị Ngôn Ngữ sinh năm 1955 tại Diên Khánh, -Khánh Hòa, theo học tại Trường Nữ Trung Học Nha Trang đến năm 1973. Định cư tại tiểu bang Virginia từ năm 1993. Thi phẩm đã ấn hành: Vọng Khúc (2003), Tạ Tình Khúc (2005), Lỗi Một Vần Gieo và Dùng Dằng (2010).
MIỀN CỐ LÝ
Đâu Hòn Chồng sóng xô ghềnh
đá trải
Một thủa hẹn hò rồi mãi chia xa
Lời nguyền xưa bên cạnh Tháp Bà,
Tan với sóng Cù Lao ra cửa biển
Nắng Đồng Đế chân ai còn thao diễn
Chiều Bãi Tiên núi xõa tóc đợi chờ
Đâu những con đường áo trăng
nên thơ
Nữ trung Học – Thánh Tâm giờ tan lớp
Vang tiếng em cười sau vành nón rợp
Chao nắng sân trường Võ Tánh – Bá Ninh
Đời học sinh lãng đãng những bóng hình
Theo vết mực nhạt nhòa trên trang vở
Đâu Cầu Đá thuyền đi về bợ
ngợ
Bến đâu rồi thuyền nhớ gió ngàn khơi
Thoảng chuông chùa Hải Đức nhẹ buông rơi
Trong sương sớm qua đỉnh đồi Trại Thủy
Chuông gọi hồn ai từ miền cố lý
Chuông giáo đường nhà thờ núi vang vang
Đâu mùa đông qua trên những
cánh bàng
Chiếc lá đỏ như mắt người mong đợi
Hạ ngập ngừng bên những tàn sen rối
Tiếc mùa xuân biển gọi – lỡ con tàu
Mùa thu nào quên nỗi nhớ nhau
NHA TRANG - BỮA TA VỀ
Bữa ta về – mấy con đường
nắng rộ
Một tháp Hời xiêu đổ đứng nghe mưa
Dăm cột đèn ngơ ngác giữa phố xưa
Nghiêng bóng rọi từng mặt người xa lạ
Bữa ta về – sân ga chiều vội
vã
Tiễn đưa ai bịn rịn những con tàu
Kẻ đến người đi chẳng biết về đâu
Giọt nước mắt trên môi cười lạc lõng
Bữa ta về – hiên chùa cao
nắng đọng
Màu áo xưa đã phai nhạt theo mùa
Vẳng tiếng chuông buồn lần lữa sớm trưa
Lá trúc rụng quanh bậc thềm rêu phủ
Bữa ta về -nghiêng xiêu bờ
giậu cũ
Trời Nha Trang ai khóc để sương mù
Biển vẫn thầm thì như một lời ru
Sao sóng vỗ trong lòng người trở lại
TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
Tôi về đứng trước ngôi
trường nữ
Ngóng mãi một thời áo trăng bay
Ðâu rộn đường trưa khua guốc mộc
Giọng cười ròn rã tuổi thơ ngây
Tôi về đứng nép hành lang
vắng
Nghe kẻng giờ chơi báo hết giờ
Cuống quít chân lần tìm cửa lớp
Giật mình lòng bỗng khóc vu vơ
Đây mái trường xưa đã đổi
tên
Lầu cao mấy dẫy đứng chênh vênh
Thương ai khóc mãi chiều mưa muộn
Hay nhớ đôi tà áo trắng buông
Ô cửa – sân chơi – lớp học
sầu
Những giòng lưu bút chẩy về đâu
Thầy cô – bè bạn phương trời dạt
Năm tháng sương sa bạc mái đầu
THƯƠNG VÔ CỚ, NHỚ VÔ CÙNG
Hạt muối mặn ba năm còn mặn
Lát gừng cay chín tháng còn cay
Bậu với ta ơn nặng nghĩa dầy
Nỡ mô bỏ tổ xa bầy bậu ơi
Mơi mốt có về bậu nhớ ghé
chơi
Ðường năm cũ mây cười trong nắng
Vẫn tán lá xanh – chùm hoa sứ trắng
Tiếng ve kêu rang rảng trưa hè
Con tắc kè còn đậu ngọn me
Khan cổ gọi bậu từ năm nọ
Mơi bậu về nhớ đi ngang ngõ
Vườn ta xưa trăng tỏ bên đèn
Đóa quỳnh nào nở ngát hương
đêm
Trắng như áo bậu chiều qua phố
Ơi , thương bậu chi mà thương vô cớ
Ơi, nhớ bậu chi lòng nhớ vô cùng
Nhớ bậu thời còn tóc xõa
ngang lưng
Khua guốc mộc dẫm hồn ta vụn vỡ
Hai bờ vắng bên bồi bên lở
Thuyền bậu qua sông sao chẳng trở về ?
Ðể ta giờ như bến sông quê
Theo nước lớn nước ròng trăn trở
Như con cá giữa giòng nước lợ
Chẳng ra khơi – không thể về nguồn
TUỔI THƠ CON LÀ CHỖ NGOẠI NẰM
Từ khi rời quê ra phố chợ
Có đôi lần con trở về thăm
Tuổi thơ con là chỗ ngoại nằm
Chiếc chõng tre kê đầu hiên vắng
Chiếc võng gai mấy mùa mưa
nắng
Mỗi trưa ngồi – con nhổ tóc sâu
Trong tiếng gù gù của lũ chim câu
Ngoại dắt con qua từng trang Kiều lẩy.
Câu Lục Vân Tiên như mái dầm
mái đẩy
Giọng ngoại chèo lúc nhặt lúc khoan
Ðể hồn con là cánh vụ quay tròn,
Rồi ngủ rụng trên vai còm của ngoại.
Bên bộ ván đã bao đời chìm
nổi
Nhũng lọ sơn – những thỏi mực tàu
Những tờ giấy điều, giấy bổi vàng thau
Cũng úa ố theo tuổi già của ngoại
Vết mực loang đọng trong
lòng nghiên tối,
Ngọn bút tà nên cũng chẳng buồn chăm
Tuổi thơ con là chỗ ngoại nằm
Có thời Xuân Thu đi về qua trang sách
Có thủa Thịnh Ðường vang
vang trên vách
Dốc bầu thơ Lý Bạch ngửa nghiêng sầu
Trong con – ngoại là ngõ trúc ngọn cau
Là bóng hạc trên mái đình rêu phủ
Là chiếc nôi êm ru hồn con
ngủ
Giữa vòng tay quê không bến không bờ
PHAN THỊ NGÔN NGỮ