Trong ảnh: Nguyễn Thị Hồng Vân
Sinh quán ở Sài Gòn. Sang Mỹ định cư năm 1982. Tốt nghiệp Cao đẳng Điện Toán (1985, Maryland). Cử nhân Văn Chương Anh (Virginia, 2006). Tác phẩm Anh ngữ: Under the Stone - thơ, The Chickadees - thơ, Crossing Places - thơ. Tác phẩm
Việt ngữ: Kinh Tế Học Sơ Đẳng Qua Một Bài Học - dịch thuật Anh
Việt, Quê Hương Bỏ Lại - thơ.
5 BÀI THƠ NGUYỄN THỊ HỒNG VÂN
TÔI YÊU DÒNG SÔNG
Có dòng sông tôi thương
Cỏ dại mọc ven bờ
Tôi đã từng đứng ngắm
Một dòng sông rất hiền
Con đò mang tôi sang
Ngang dòng sông xanh ngắt
Mây lượn trên đỉnh đầu
Gió vi vu hiu hắt
Nhấp nhô từng con sóng
Nhạt nhòa sau màn sương
Những con tàu yên lặng
Trên sóng nhỏ lăn tăn
Dòng sông hay tương tư
Mơ biển khơi trầm mặc
Rồi dòng sông mang nước
Đổ vào lòng biển xa
Tôi luôn yêu dòng sông
Một tình yêu vô tận
Như con tàu vẫn đậu
Trên bến sông cô liêu
TRỜI ĐÃ SANG MÙA
Trời đã sang mùa anh có hay
Thu về mang lại gió heo may
Em đi trong gió nhìn mây trắng
Và lá thu vàng theo gió bay
Trời với sương mù trong sớm mai
Vẳng nghe chim hót ở quanh đây
Bổng mang thương nhớ từ nơi ấy
Ngàn tiếng chim hoà trên khóm cây
Trời đổ mưa rồi anh có hay
Đưa em vào giấc ngủ liêu trai
Để em mơ thấy ngày xưa ấy
Anh nói yêu mà em nào hay
Trời đổ mưa làm muôn lá rơi
Thu về cho vạn vật xanh tươi
Nhớ anh đôi mắt nhìn mê đắm
Rung động hồn em say tả tơi
Dòng suối dâng tràn con nước cao
Bờ sông con sóng vỗ lao xao
Tình em xô đẩy theo dòng nước
Tình anh sao mãi gởi nơi nao
Cảnh Cũ Người Xưa
Mỗi năm xuân trở về
Nhìn hoa tươi khoe sắc
Lòng lại nhớ người xưa
Bên nhau mùa hoa nở
Trên đường hoa rực rỡ
Nhìn hoa thêm bồi hồi
Hoa tươi cười hớn hở
Nhưng người xưa đâu rồi?
Hoa vẫn còn ở đó
Rung rinh đùa theo gió
Nhưng chẳng thấy người xưa
Nghe lòng buồn rười rượi
Người xưa tìm không thấy
Chỉ còn hoa với mình
Bước trên đường cô độc
Thấy lòng mình ngẩn ngơ
Chuyện tình một thuở nào
Bên nhau mùa hoa nở
Mà người yêu ngày đó
Giờ chỉ gặp trong mơ
ĐI TÌM MÙA XUÂN
Anh đã nói với em một chiều đông
Những câu chuyện tình anh như giấc mộng
Và nơi đâu những người anh đã thương
Vẫn còn hay mất trong trời đất rộng
Nên bây giờ anh lưu lạc tới đây
Rồi chúng ta đã tình cờ gặp nhau
Một tình bạn hai cuộc đời hiu quạnh
Để nguồn thơ em vẫn còn tiếp nối
Như cơn nắng lên sau ngày giông bão
Đánh thức dậy những bông hoa còn ngủ
Hãy lắng nghe tiếng chim ở ngoài kia
Đang vui đùa giữa vườn lá xanh tươi
Chúng hót líu lo ca ngợi tình yêu
Sẽ giúp anh quên mối sầu thiên cổ
Và anh sẽ tìm lại được mùa xuân
TÌNH VỘI
Tình vỡ theo từng phiến đá nâu
Em ôm buồn mộng kín vai sầu
Ai về qua lối mòn ngã rẽ
Nào biết bây giờ người ở đâu?
Tình vội như ngàn mây trắng bay
Vu vơ thương nhớ biết ai hay
Mây vẫn trôi theo ngàn tinh tú
Gió hoài rung nhẹ cánh hoa lay
Tạm quên thương nhớ trái tim đau
Về lại bên đường chân bước mau
Để nhớ thương trôi vào quên lãng
Cho lòng tan loãng bớt hư hao
CẢNH CŨ NGƯỜI XƯA
Mỗi năm xuân trở về
Nhìn hoa tươi khoe sắc
Lòng lại nhớ người xưa
Bên nhau mùa hoa nở
Trên đường hoa rực rỡ
Nhìn hoa thêm bồi hồi
Hoa tươi cười hớn hở
Nhưng người xưa đâu rồi?
Hoa vẫn còn ở đó
Rung rinh đùa theo gió
Nhưng chẳng thấy người xưa
Nghe lòng buồn rười rượi
Người xưa tìm không thấy
Chỉ còn hoa với mình
Bước trên đường cô độc
Thấy lòng mình ngẩn ngơ
Chuyện tình một thuở nào
Bên nhau mùa hoa nở
Mà người yêu ngày đó
Giờ chỉ gặp trong mơ
NGUYỄN THỊ HỒNG VÂN