Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2025

489. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 65 : TRẦN ANH CHƯƠNG Ba bài thơ.


Trong ảnh: Trần Anh Chương

Sinh tại Huế. Được học bổng du học của chính phủ Tiệp Khắc vào năm 1980 khi dư âm của phong trào “Mùa Xuân Praha” vẫn còn. Năm 1989, 6 tháng trước khi bức tường Berlin sụp đỗ, vượt biên sang Ý, sau đó đến Canada và cuối cùng định cư ở Mỹ. Tiến sĩ Vật Lý. Từ năm 2000, sống và làm việc trong ngành bán dẫn ở Đài Loan. Hiện nay đi và về giữa Đài Loan và Maryland. 


BA BÀI THƠ TRẦN ANH CHƯƠNG

TỰ DO

Lúc anh mười tám tuổi
Tự Do là điều xa lạ
Anh sống trong căn nhà đầy bóng tối
Anh đi qua những con đường đá
Còn vương vệt máu và nỗi đau: Praha, Budapest, Warszawa 
 
Những mùa đông ảm đạm
Qua những quãng trường anh hùng 
Đầy bóng hình  những tay đao phủ 
Nhiều đêm anh mất ngủ
Vượt biên, lưu đày, ngục tù anh sợ
Nhưng Tự Do, hãy cho anh khóc bằng mắt em (*)
Làm anh sống
Làm anh nhớ
Những ngày đáng sống !
 
Những bông tuyết rơi
Những cuộc đời tơi tả
Tự Do đem cho anh những người xa lạ
Bỗng thành anh em bè bạn trong nhà
Nỗi đau làm anh 
Thành người tử tế
Và như thế anh  đi vào đời
Để yêu em ! Tự Do
 
Mấy mươi năm sau anh về chốn cũ
Người lái taxi nói Tự Do bây giờ ê hề
Cái nhân dân cần là cơm áo
Câu nói làm mưa trong lòng
Những người xưa không còn nữa
Ai đi  với anh trên đường khát vọng
Một thời đã qua
Em ơi, Tự Do!
 
2014

(*) Thơ Thanh Tâm Tuyền


PRAHA EM VỀ
                                       
Gởi P.
 
Praha em về,
Giọt nắng rơi bên thềm rất khẽ
Đá, ngàn năm có lẽ
Vương gót hài em nhẹ.
 
Ngày đêm quyện vào nhau
Nỗi đau xưa còn rõ
Thời gian như cơn gió,
Nhân sinh cát bụi này !
 
Ta và em trong tay
Nốt nhạc nào nhức nhối
Giọt bia tràn rất ngọt
Bớt đắng đời lưu lạc.
 
Cùng em qua quán vắng
Trên bàn nụ hồng ai quên trong chiều phai
Nhắm mắt ngăn dòng lệ
Trong cơn mê
Như còn ngồi với bạn bè hôm qua như thế
 
Praha em về
Ta mất hết mà được,
Trên đời
Em, một trời  bình yên…
 
2017
 

BA LAN 80s

Những năm 80 Ba Lan với một nền kinh tế kiệt quệ là cái nôi của Công Đoàn Đoàn Kết, cùng với giáo hội Công Giáo là nhân tố dẫn đến sự sụp đổ mắt xích đầu tiên của khối CS vào năm 89. Ba Lan cũng là nơi cưu mang nhiều sinh viên VN trong những lúc lỡ vận, không về nước trốn tránh sứ quán. Với không quá vài trăm người Việt vào thời đó, Ba Lan để lại một dấu ấn khó quên trong đời lưu vong của một số người. Ba mươi năm đã trôi đi từ năm 1989, một niềm nhớ cho một thời đã qua khi còn rất trẻ. TAC. 

Một ngày chúng ta còn rất trẻ
Ngồi bên bờ Visla
Chai vodka uống dở
Gió thổi xốc
Chuông nhà thờ đổ dồn
Nụ hôn
Không có mùi vị
Tương lai hay ngày mai
xám xįt
Chúng ta lang thang
Không nhà
Qua những khu phố bụi bặm
Ẩm ướt  mùi mốc
Không một chỗ qua đêm
 
Hai mươi tuổi,
Chúng ta có những nỗi đau
Không nên có
Ngoài biên giới thép gai đầy
Đêm tiếng xe cảnh sát nghiến bánh trên đường vắng
Những mặt người buồn bã
Những cửa hàng trống toang hoác
Chợ trời họp
những đồng đô la nhàu nát
Thằng bạn đứng bán đồ cũ
Gượng gạo cười
Dù sao cũng sướng hơn quê nhà
 
Warsaw
Những con đuờng vắng
Tuyết rơi trắng bầu  trời
Qua những ghetto, hẵn chưa tan mùi thuốc súng
những tàn bạo đến từ bao thế kỷ
Auschwitz, Katyn
Nước mắt đỏ như máu
Cũng chẳng còn để nhỏ
Soi khoảng tối  nào của tội lỗi
Chúng ta như những con thú
Cùng đường khốn khổ
Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống
Lẽ nào hoài trong trại súc vật
 
Ba Lan,
Thời gian từng ngày
Như những hạt cát qua ngón tay
Không để dấu vết
Chiều Silesia mênh mông thơm mùi rơm rạ
Miếng thịt mỡ hun khói
Vài lát bánh mì đen
Tương lai về đâu
Ừ ngày mai vượt biên
Chẳng biết đời lưu vong
Ngày qua chất càng nặng
 
Ba Lan
Khi những khổ đau đã qua
Có ai còn nhớ
Chúa chịu cực hình trên thánh giá
Cũng vì con người
 
Tháng 9.2019
 
TRẦN ANH CHƯƠNG