Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

513. Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 88: THÁI THỤY VY - Trang Thơ


Tên thật là Đỗ Khoa Luật, sinh năm 1940 tại Biên Hòa. Trước 1975, ông là sĩ quan quân y trong Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Sau năm 1975, ông định cư tại Fairfax, Virginia,  Hoa Kỳ. Tác phẩm đã xuất bản: Nụ Hôn Loài Lan Tím Dại (Thơ, 992), Vũ Điệu Loài Lan Tím Hoang (Thơ, 1994), Hoa Tím Niềm Riêng (Thơ, 1995). Mặt Trời, Lá và Em (Thơ, 1996).Âm Sắc Thời Gian (Thơ, 1999), Cho Cuộc Đời Thường (Biên khảo, 2000), Biên Hùng Liệt Sử, (Biên khảo, 2001,2004). Ông qua đời vào năm 2014.



VƯỜN CÂY QUÊ NỘI
 
"Phần ba thế kỷ vụt qua
Dẫu thay quốc tịch vẫn là ngoại nhân
Lạ thay quê quán xa dần
Mà như cũng đã bao lần về thăm
Mơ về thôn xóm, ao đầm
Mơ con sông nhỏ, mưa dầm mái tranh
Quên sao quên được cho đành
Gió lùa bông cỏ, chiều hanh hanh vàng
Bóng ai thấp thoáng đò ngang
Êm êm ngọn nắng trên hàng cau xanh
Măng cụt vườn cạnh bưởi thanh
Hàng tiêu lên đọt leo nhanh cột gầy
Chôm chôm tua tủa rậm dầy
Bông cau vỡ nụ mang quầy treo duyên
Sầu riêng đứng nhấm niềm riêng
Gần bên khe lạch ngả nghiêng mận đào
Nhớ ôi! Ôi nhớ làm sao
Muốn về quê nội đêm nào cũng mơ.

THƯƠNG HẬN
 
Trong lời âu yếm nhẹ nhàng
Thoáng hơi trách móc nhưng nàng dấu quanh
"Ðời em đã thuộc về anh"
Như câu thần chú đã thành duyên thơ
Tình em anh vẫn tôn thờ
Thì xin muôn kiếp giấc mơ hiện hồn
Ngọt ngào khó rứt môi hôn
Ga chiều đan mắt bồn chồn xiết tay
Ngày qua rồi lại đến ngày
Nhớ nhau hai đứa như ngây như cuồng
Sau nầy xin hãy nhớ luôn
Nhớ câu thần chú, môi buồn trên môi

Ga chiều Philadelphia.
 
ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA
 
Về đi đôi mắt người xưa
Giấc mơ dệt mãi còn thưa bóng ngàn
Đâu rồi bóng mắt điêu tàn
Đâu làn nước mắt mang mang hận sầu
Người tình đã chết từ lâu
Thời gian lờ lững bông ngâu úa vàng
Hãy trôi trôi mãi thời gian
Hãy về về với bàng hoàng thuở xưa
Mùa thu thay lá đong đưa
Buồn em sóng mắt xa xưa nửa vời
Hoa tim rơi rụng tơi bời
Thời gian còn đó? Đi rồi ? Hỡi em...
Nhớ em làn mắt xa xăm
Thiết tha muôn thuở trăm năm hẹn thề
Hồn là nước mắt đi về
Bến bờ mộng mị chẳng hề phôi phai. 
 
DẠ KHÚC HƯƠNG YÊU                               

Anh qua trước ngõ mấy lần
Ngôi nhà có nhạc mờ dần trong sương
Mỗi chiều chồng chất vết thương
Nặng nề lầm lũi cổng tường nhà em
Mùi hương dạ lý thân quen
Tưởng chừng hương tóc dáng huyền người yêu
Tương tư thương đậm thương nhiều
Chân tôi qua đó bao chiều dở dang
Để nghe đau khổ tiếng đàn
Bên trong cánh cổng thời gian lắng ngừng
Đàn ai tấu khúc phế hưng
Đàn ai lệ nhỏ rưng rưng vắn dài
Tiếng tơ tiếng nấc thoảng bay
Theo hương dạ lý hồn ai nhập hồn.

NẮNG QUÊ NGOẠI

"Đò dọc mé vàm ngã ba sông nhỏ
Nghe Tân Triều ngọt lịm bưởi mười lăm
Con cá Vãnh quẫy đuôi đỏ trúng dầm
Trái trôm rụng vỡ tan tròn năm tháng
Cù lao Rùa gió ban trưa man mác
Phía bờ mây ruộng lúa vẫy cờ lau
Con trâu già cày kéo thở phều phào
Đôi cò trắng theo sau tìm giun dế
Khi lên bờ chợt thấy chùm hoa khế
Bông li ti tim tím phủ đầy cây
Tim se thắt, tuổi trẻ lẫn đâu đây
Đâu thôn nữ yêu kiều thương hoa tím
Nụ cười xinh xinh tóc bím mân mê
Chiếc cổ trần trắng mát dố gò mơ
Môi cắn chỉ đỏ tươi màu bưởi lựu
Vườn bên kia oằn trái thương trái nhớ
Con nhớ bưởi thanh, con nhớ bưởi đường
Bưởi nàng da láng con thương con thầm
Con thương mùi hoa bưởi dưới trăng rằm
Thương cây khế ngọt cây trâm rậm tàng
Miếng đường phổi ngoại gói ràng cho mẹ
Thấm yêu thương, phả hơi thở ngạt ngào
Trái thanh long, bưởi ổi chín vườn sau
Ươm nắng tốt, con thương hoài quê ngoại" 


THÁI THỤY VY