Thứ Ba, 25 tháng 11, 2025

652 . NGUYỄN THỤY SƠN : NỖI ĐAU KHÔNG CÒN LÀ TIẾNG KHÓC

                                                                                                    


 

NỖI ĐAU KHÔNG CÒN LÀ TIẾNG KHÓC

Thành phố chìm
trong bụng cá voi
Những mái nhà neo vào nỗi kinh hoàng…của màu bùn loãng
Bầu trời lặn xuống biển mặn. ngừng hơi thở
Và những con đường…hình như không còn nhớ tên mình…

Nỗi đau không còn là tiếng khóc
Đó là sự lặng im của những chiếc đồng hồ đã chết
ngưng đọng ở một múi
giờ không hiện rõ
Đó là mùi rêu phong của kiếp người chưa kịp tái sinh
tan trong nước lũ…

Tôi nhặt một mảnh vỡ tương lai của ai đó bị cuốn trôi
Nghe nặng trịch…
có lẽ…là lời thề non hẹn biển chìm sâu trong vùng nước xoáy…
những khuôn mặt hóa thạch
trôi ngược về cội nguồn của sự lãng quên

Mùa lũ không chỉ là nước
Nó là tấm gương vỡ phản chiếu nhân tính chới với…
Phận người chơi vơi…
giữa ranh giới hiện thực và phi hiện thực…

Khi nước rút
Chỉ còn lại những vệt chân chim của thời gian
Khắc trên những trái tim mục rữa…
                       -<>-

 

ĐÁM TANG MÙA LŨ LỤT

Nước dâng
chạm tới
chân trời
Con đò chở nặng
đời người trôi đi
Mưa buồn
như cuộc
phân ly
Áo quan ướt lạnh
rửa đi bụi trần

Lục bình
mấy nhánh
xa gần
Đưa nhau qua đoạn
phù vân cuối ngày
Đò trôi
trắng giữa
trời mây
Khóc mùa nước nổi
chạnh ngày sau xưa

Phía xa…
bờ cũ
dần thưa
Chỉ lau lách đứng
tiễn đưa một người
Đò nghiêng
bóng nhỏ
chơi vơi
Trăm năm rồi cũng
một lời biệt ly…

Người đi
nhặt gió
xuân thì
Nghe hương cỏ lạnh
rầm rì…khóc ai
Chiều đông
tiễn một
hình hài
Qua sông bỏ lại
bóng dài…nhân gian
                       -<>-

 

PHỐ VẪN NGỦ

Phố vẫn ngủ trong ngày mưa rất cũ
Chờ nắng vàng rụng xuống mái rêu xanh
Sông nằm lại ôm trong lòng tiếng thở
Ngói cong mình che gió lẫn che mưa

Những chiếc đò trôi qua mùa hoang vắng
Tiếng chuông chùa khua nhẹ vết thời gian
Người trở lại tay chạm vào nỗi nhớ
Nghe hương trầm chảy ngược xuống kinh thư

Phố vẫn thế hiền như câu cổ tích
Mắt đèn lồng còn ướt bóng hoàng hôn
Ai đi vội để lòng mình ở lại
Giọt thời gian chạm vỡ mái hiên đình

Có điều gì vừa tan trong hơi thở
Như tro bay giấu một mảnh yêu thương
Nước chưa rút vẫn còn hồn phố đọng
Giữa nỗi người tím biếc một dòng trôi

Phố vẫn ngập trong màn mưa ướt sũng
Mái hiên xưa soi bóng nước cong mình
Có con chim nhỏ vừa qua giấc
Gọi mặt trời dậy phía đằng đông

Người có về mang theo chút nắng
Hong giùm tôi tấm áo lụa đào
Cho phố cũ tan mùa mưa ủ dột
Cho lòng người thôi lạnh phía nhân gian…