EM ĐỪNG CHÂN TRỜI NỮA
Em đừng chân trời nữa
khi ta mặt đất tình
em xa người từ bữa
quên bụi trần xưa linh
Em đừng chân trời nữa
ta vẫn khói sương hồ
chân trời xa phía biển
đấy chỉ là cơn mơ
Em đừng chân trời nữa
ta cỏ dại ven hồ
chân trời vô đáy ấy
không giăng nổi đường tơ
Em đừng chân trời nữa
ta hắt hiu mặt hồ
chân trời mê vọng ấy
đấy chỉ là hư vô
Em đừng chân trời nữa
khi ta mặt đất chờ
Ở nơi không bến không bờ
đừng mê muội bóng
đừng hư ảo mình
Về nơi mặt đất hiền minh
hiền minh mặt đất tình
NC
NGHE TRONG LÁ RỤNG
Le soir tombait
M. Proust
Ta về ngồi với hoàng hôn
gió hoang vu thổi u buồn trùng vây
Em ngồi trong gió trong mây
hoàng hôn rủ bóng thêm dài bóng em
Ta về ngồi với khuya đêm
kìa sao tắt ánh kìa thuyền bay cao
Em về khuất lẫn chiêm bao
nghe chim trong lá hót vào mùa thương
Ta về ngồi lại bên đường
người đi kẻ đến như thường thường như
Rồi ta ngồi với vô tư
nghe trong lá rụng trăng từ từ lên
Ai người em ạ ngồi bên
NC
THỜI GIAN LÀ MỘT SINH LINH
Nhớ thời em viết thư tay
thời mây bay trắng cho ngày biếc xanh
Nhớ ngày chim vẫn chuyền cành
giọt sương vẫn rót long lanh em về
Áo dài em giấu đê mê
mở trang kinh cũ ta thề Nhớ chăng
Ta đi muôn bước thăng trầm
mà thiên thu mộng vẫn thầm thì thương
Thời gian là hương là hương
sáng nay thơm ngát con đường về như
Thời gian là một đèn cù
bỗng dưng mở cuộc tuần du đa tình
Thời gian là một sinh linh
hốt nhiên trở bước đón mình về chơi
Dấu yêu một thuở đầu đời
NC