Tôi xuống sân bay và đi qua những thủ tục. Một xấp đô la lẻ dọn đường là chuyện đương nhiên. Tôi đi qua và đưa chúng cho những người gác cửa thủ tục. Êm xuôi hết.
Đưa
tay nắn cái điện thoại di động trong túi áo khoác, tôi mơ hồ yên tâm. Tôi vẫn giữ
được nó bên mình sau một chuyến bay dài. Cái số điện thoại bạn chàng cho còn nằm
trong đó mà. Như vậy là tốt. Tuy vậy tôi cũng đã cẩn thận ghi nó vào cuốn sổ
nhỏ trong ví tay.
Khi
Bob tiễn và ôm hôn lên môi tôi ở phi trường Los, tôi luôn nắm cái di động trong
bàn tay mình. Bước lên cầu thang máy bay, tôi quên phắt đôi mắt màu xanh lơ của
Bob . Và khi ngồi trên không trung, tâm trí tôi cũng bay bằng đôi cánh xoãi dài
trên từng mây cao tít.
Nắng
ngập cả mắt khi tôi bước ra ngoài . Loay hoay với đống hành lý trên xe đẩy, tôi
nghe tiếng gọi. Hạnh! Hạnh! em đây! em đây nè!
Đứa
em gái đưa tay vẫy gọi lia lịa khiến tôi mừng quýnh. Hai chị em ôm nhau. Em tôi
nhảy cỡn lên như còn trẻ lắm, nó vừa li dị chồng và nuôi con dại. Con bé dại dột
của năm xưa giờ vậy đó, vừa bước qua một loại tai ương của hôn nhân. Tôi ôm đầu
em gái sát vào ngực mình . Mùi của tóc em, mùi của tình ruột thịt thơm
thoang thoảng nghe như một mùi chi đó trong ký ức toàn màu xanh của lục bình
quê nhà.
Em
tôi thút thít dù mới đó miệng cười toe toét.
Một
tuần lễ trong tay những người thân khiến tôi ngây ngất vui , dù còn đó một nỗi
buồn vì má vẫn gầy gò và không còn tỉnh táo như lần trước tôi về. Má vẫn long mắt
lên và chửi xa xả khi có người cán bộ nào đi ngang cửa, dù người ta đã cẩn thận
xây lên một bức tường cao chắn ngang ngôi nhà cũ của má, nay là một cơ quan nhà
nước. Chắc nghe cũng đã quen tai, mấy người cán bộ cắm cúi bước qua không dám
ngó má cái nào, lủi mất . Ngày miền nam Việt Nam được “giải phóng” má bị kết tội
tư sản. Hai dãy nhà cho thuê bị lấy hết. Má uất. Lũ con 11 đứa vượt biên, ngôi
biệt thự xây theo kiểu Pháp cuối cùng cũng bị lấy luôn. Đôi mắt má bắt đầu nhìn
lá cờ đỏ bay bay trên ngôi nhà cũ của mình bằng đôi mắt có máu.
Em
tôi chắc nghĩ tôi thèm mấy món đặc sản của quê nhà nên đãi tôi mấy bữa ngon lành.
Tô bún cá bốc khói với màu trắng của bún, cá lóc, giá. Màu xanh của rau húng
cây húng lủi, của hành lá xắt nhỏ. Màu đỏ của vài con tôm nhỏ và ớt bằm.
Sau
đó cẩn thận chan lên tô bún một tí nước mắm nhỉ Phú Quốc thơm lừng, nước miếng
tôi ứa ra trong miệng. Ngon gì đâu! Tôi nuốt những cọng bún đậm đà hương vị vào
cuống họng, trong một thoáng tưởng như mình chưa hề bước ra khỏi cái miền đất mộc
mạc thân thương nầy. Cũng trong một thoáng, tôi biết mình vừa nuốt vào lòng vài
giọt nước mắt nhỏ nhoi chực rơi ra trên khóe mắt, tôi ngậm nó lại, chớp chớp mắt
hít hà vì cay. Em tôi thỏa mãn nhìn tôi cười xòa. Ngon không chị?
Những
ngày gia đình quây quần bên nhau vô cùng thích thú khiến tôi như trở lại thời
còn nhỏ được ba má cưng chìu. Bây giờ ngay chính em gái cũng cưng chìu tôi
.
Nó đã làm mẹ, đã biết chăm sóc cái gia đình nhỏ nầy thay chúng tôi. Chúng tôi,
một lũ anh chị của nó, trong một thời điểm giao động ngặt nghèo của đất nước, của
gia đình và chính bản thân mỗi người, đều đã quay lưng lại miền đất biển nầy, vượt
qua một biển cả mênh mông khác, để rồi như đàn chim vỡ tổ, mỗi đứa một nơi đậu
xuống những miền đất lành nào đó trên các dấu chấm tròn trên bản đồ thế giới,
khác xa quê hương mình, mà sống tiếp. Riêng tôi, vì một lý do rất riêng tư,
tôi cũng ra đi, vì tôi hay tin chàng đã vượt biên trước tôi một năm. Đau
đớn, chờ
đợi,
hoang mang suốt một thời gian dài, cuối cùng không chịu nổi nữa tôi
đã vượt biên cùng anh trai, chị dâu và ba đứa cháu nhỏ. Cái lúc con
tàu vượt biển của anh em tôi sắp chìm, lúc tôi nhảy xuống biển và
bơi cật lực đến một con tàu xa xa trong tầm mắt để cầu cứu, lúc đó,
trái tim tôi đầy ắp hình bóng chàng, tôi muốn sống sót để còn gặp
lại chàng.
Nhưng
không phải ông trời lúc nào cũng chìu lòng người, ở trại tị nạn
một thời gian, tôi đã nhận lời lấy Bob, một luật sư Mỹ, anh đã giúp
đỡ hết lòng để đưa mấy anh em tôi đến định cư tại Hoa Kỳ. Lần lượt
tôi có hai đứa con với Bob. Bob luôn yêu thương và chăm sóc mẹ con tôi
tận tình. Tôi có một cuộc sống bình yên và đầy đủ mà ai cũng mơ
ước. Đắm mình trong cuộc sống mới, bận rộn với con cái, tôi quên lửng
thời gian đã vùn vụt trôi qua. Cuộc sống cứ như nuốt chững và xóa
bỏ hết những gì xưa cũ vì người ta không còn có lúc nào ngưng lại
cái vòng quay của
sự
sinh tồn để mà nhớ thương tiếc nuối. Cho đến một ngày nọ tôi tình
cờ gặp một cô bạn thời trung học, trong lúc đi mua sắm, thì bất chợt
mọi cánh cửa của quá khứ bỗng mở toang.
Tôi
như người vừa tỉnh dậy sau cơn mộng du dài. Tin tức về các bạn học
cũ, những người quen cũ tới tấp đến với tôi. Bao nhiêu năm quá khứ
nằm im bỗng trỗi dậy những nỗi niềm khiến lòng tôi thổn thức. Và
trên hết, tôi biết là mình đâu đã quên chàng?
Rồi
trong một buổi họp mặt trường cũ mà cô bạn đã khuyến khích tôi đi
dự, tôi đã gặp một người bạn thân của chàng. Và chân tôi như quỵ
xuống khi tôi biết tin chàng vẫn còn kẹt lại Việt Nam, sau vài lần
vượt biên, vài lần tù tội, trong đó có lần chàng bị bắt vì tội
phản động, và bạn chàng nói, khi tôi vượt biên là lúc chàng đang ở
tù, sau đó nghe tin tôi đã ra đi thì chàng lại vượt biên lần nữa, và
lại ở tù ần nữa.
Tôi
khóc thật nhiều trên vai cô bạn, khóc đến sưng húp cả mắt. Những
dòng nước mắt tủi buồn của tuyệt vọng năm nào và hi vọng bây giờ
cứ như từ trái tim tôi tràn lên khóe mắt, rơi lặng lẽ xuống cuộc đời
có quá nhiều cơn mộng vỡ.
Và
người bạn chàng cho tôi số điện thoại của chàng, còn nói rằng đây
là số mới nhất, gần đây nhất, nên tôi có thể liên lạc là gặp ngay
thôi.
Khi
cầm lấy tờ giấy có số điện thoại của chàng, tay tôi run lẩy bẩy,
còn trái tim thì như nghẹn thở vì ước mơ gặp lại chàng cuối cùng
rồi cũng đến. Dẫu quá muộn màng.
Thành
phố đã có quá nhiều thay đổi. Năm năm trước về thăm cha mẹ lần đầu
tôi đã không đi ra ngoài nhiều. Năm đó con trai tôi còn nhỏ nên sau hai
tuần thăm cha mẹ tôi đã hối hả quay về Mỹ.
Em
gái chở tôi trên xe máy chạy loanh quanh trong thành phố. Rạch Giá bây
giờ thật lạ, không còn là một tỉnh nhỏ nằm ven biển với những tàu
đánh cá ra vào nhộn nhịp của ngày xưa nữa. Bây giờ người ta đã lấn
biển để xây những dãy biệt thự xinh xắn, và mở những con đường mới
lạ lẫm trong mắt tôi. Không thể nào nhận ra được chỗ nào là nơi tôi
và chàng thường hò hẹn. Cái địa danh Tắc Ráng tôi không còn biết nó
nằm ở đâu, khoảng nào trên con đường mới. Đâu là chỗ ven biển mà hai
đứa hay ngồi tâm sự dưới những cành lá cây bần đầy bóng mát? Đâu là
nơi chốn tôi đã nhận lấy nụ hôn đầu ấm áp của chàng? Khúc biển nào
tôi đòi tắm đã để nguyên quần áo nhảy ùm xuống tung tăng, sau đó
phải ngồi phơi nắng cả buổi cho khô quần áo lại vì không chịu cho
chàng cởi áo ra phơi? Và nụ hôn chàng đặt lên ngực trần đã làm tôi
quýnh quíu, khi đó hai đứa ngồi chỗ nào trên con đường mới mở bây
giờ?
*
Hai
chị em vào một quán cà phê gần biển. Tôi kể cho em gái nghe về
chuyến về quê lần nầy, ngoài việc thăm gia đình, thầy cô và bạn bè,
tôi còn có một người để thăm viếng nữa. Tôi thú thật với em gái là tôi
còn phân vân và thậm chí, sợ hãi, không biết có nên gọi cho chàng?
Gọi để làm gì, vì chàng biết có còn nhớ đến tôi không? chàng cũng
đã có gia đình như tôi? cũng có niềm hạnh phúc riêng như tôi?
Em
gái tôi im lặng rất lâu. Gió từ biển thổi vào lồng lộng. Quê hương
là một bến bờ tuyệt diệu nhất cho đứa con tha hương là tôi trở về
trong nao nức. Mỗi một con đường, mỗi một khu phố có biết bao kỷ
niệm êm đềm của tuổi học trò. Những đêm mưa nơi xứ lạ tôi đã từng
bao đêm quặn thắt nhớ về mảnh đất nầy, nhớ về cuộc tình dang dở nầy
với biết bao là nước mắt nhớ thương.
-
Giờ chị tính sao? em gái tôi hỏi dò.
-
Chị không biết.
-
Hay là em gọi ảnh giùm chị thử xem thế nào nhé?
Em
gái nhìn tôi thương cảm. Tim tôi đập thình thịch. Định mệnh quái ác
quá, biết sao giờ? Tôi ứa nước mắt. Cái điện thoại như có lửa đốt
nóng bàn tay tôi khi tôi thò tay vào túi xách lôi nó ra. Gặp hay không
gặp? Chàng vẫn ở lại đây. Nơi nầy.
Thành
phố nầy. Thành phố biển của chúng tôi. Thành phố của một tình yêu
đã cũ mà sao giờ đây cứ nhưng nhức trong lòng?
Cuối
cùng tôi bằng lòng để em gái tôi gọi trước cho chàng. Tim tôi như
ngừng đập trong lúc chờ em tôi ra ngoài nói chuyện. Lúc em gái bước
vào, tôi bàng hoàng đón ánh mắt em, thậm chí từng nét xao động trên
gương mặt em. Em gái buông người xuống ghế rồi nhìn tôi cười như mếu.
-
Chị à, anh ấy mới qua đời hồi tháng trước vì ung thư, anh chưa hề
lấy vợ.
tháng
9.2011
âu
thị phục an