24 . HOÀNG XUÂN SƠN Mầu dương hiền - Xa một chữ - Nghĩ gì đâu
MÀU DƯƠNG HIỂN
Tôi thiếu ngủ
Thiếu nhựa xanh
Mặt trời lạnh hơn bông tuyết
Con chim núi
Ngậm một cành
Tha hoa về phương bất tuyệt
Nếu như không có mùa màng
Nếu như đất
Luống khô cứng
Những hạt mầm cứ than van
Vung vãi hết đời nuôi nấng
Khi ta không còn dưỡng chất
Đời lặng buồn
Như rượu khê
Những con ruồi đêm bén ngót
Bu xanh xao một nỗi về
Khi em. và ta
Nhìn tôi
Chiếc vòng đan xen luẩn quẩn
Là khi có nhau trong đời
Một phai nhạt màu rất đậm
h o à n g x u â n s ơ n
2. 1. 25
X A. M Ộ T C H Ữ
Sống lơi khơi
Viết lơi khơi
Khi không tôi ngã xuống
Đồi tương tri
Nằm trên cỏ nghe rù rì
Giọt mắt của đất
Dạng tùy của mây
Có khi cong vút như mày
Có khi xanh thẳm
Đường bay nguyệt hồng
Biên giới nào cho tôi trông
Thấy em ở giữa phiêu bồng
muôn xưa
Tiếng khánh ngân vọng
Chuông chùa
Còn theo nhau gọi
Mấy mùa chiêu thân
Một hôm
Mạch sống ân cần
Nhủ tôi tình động
Rất gần mà xa
h o à n g x u â n s ơ n
4. 1. 25
NGHĨ GÌ ĐÂU
Không hiểu ngoài cương thổ
Đất cứng thêm nỗi gì
Chỉ thấy thơ và bụi
Bay suốt trời hoa thi
Tôi vần tôi trong vũ
Điệu mưa của tháng ngày
Chiếc cầu vồng hở rốn
Rồi màu cũng ngất ngây
Cho nắng về cam ngọ
Nhớ em như nhớ chiều
Sài Gòn mưa và nhẹp
Trút những ngày hong thiêu
Con chữ nằm khô khốc
Trong chiếc rổ dậy thì
Bài thơ không dự báo
Một đời dài cách ly
Tôi mon men tĩnh lặng
Rồi đứng nép ngoài rìa
Còi tàu như sương nhả
Trắng một vùng mộ bia
Đất cứng mà lòng mềm
Trái tim cầm rũ rượi
Dương cầm khô trong đêm
Có bao giờ em hái
@hxs.5jan25