41 . VŨ TRỌNG QUANG Ba bài thơ
Nhà thơ Vũ Trọng Quang
Ngồi Lại Bên Cầu
(trên cầu Tam Kỳ)
Tôi cởi áo ngồi lại trên cầu
thức giấc mơ người xa lạ
quê hương tôi nước dâng lên từ thế kỷ
chiếc xe bò đâu rồi cho cái vẫy tay
con đường mòn mất hút cho lần trở lại
nụ cười trẻ nhỏ tắm ở chân cầu ngày ấy của tôi
nụ cười mẹ nhòe thiếu nữ
ánh mắt mẹ thời chiến tranh xa bố
Tôi tìm tôi nơi gương sông mù mờ khuôn mặt
quả bóng ném từ sân phơi lúa tới chỗ tôi ngồi
va đôi chân trần lem lấm
Có kẻ ném đá lên những toa tàu
vang tới tiếng chuông từ giáo đường loang lổ
mất dấu ngôi nhà để nói lời ra đi
chuyển động giao mùa băng rất nhanh
ánh chớp lóa mắt nhìn ga lẻ
Tôi đang bước xuống chạm tuổi trẻ mình bước lên
Giá rét đã chia lìa hơi ấm
Tôi đợi đất trời trở dạ
đêm cao nguyên âm tính dữ dội
sớm mai gieo nở một đồi cúc dại (*)
rực rỡ niềm vui khóc được
Xin một lần phạm tội
hái đóa vàng
nhớ ngày nào nụ hôn đỏ thật
không dám ném tàn phai xuống lòng
thung lũng
sợ màu môi trở thành đáy vực
Trở lại trở lại chỉ mình tôi
chỉ mình tôi giấu mãi đồi hoa trong mù
sương
áo vàng đã chân đèo bước xuống
chỉ mình tôi giấu mãi mùa đông trong
tay ôm
giá rét đã chia lìa hơi ấm
(*) Còn gọi hoa dã quỳ
Bên Tê Sông
Thần kinh thoáng gặp tịnh thinh
Xuống ga quá khứ chạm mình bước lên
Quẩn quanh ai
biết ai tìm
Hôm nay chợt thấy
đắm chìm hôm xưa
Cung đình sen nở ngẫn ngơ
Dáng
người Tôn Nữ như vừa qua đây
Trường Tiền đứng đợi hôm mai
Tiếng chuông vẫy gọi bờ vai tê tề
Tóc dài bước nhỏ tay che
Cận kề dang dở lê thê nẻo về
Môi toan chung một hương quê
Thề chưa hẹn hẹn chưa thề lứa đôi.
VŨ TRỌNG QUANG