THÁNG
MƯỜI HAI
Tháng
mười hai với những vầng mây xám
Tháng
mười hai sao ngày cứ buồn buồn
Thèm
co cụm trong chăn chiếu ấm
Ngày
lướt qua thở những hơi sương...
Tháng
mười hai
Đàn
sẻ nhỏ thèm rúc vào hang ổ
Sợ
những ngày khắc nghiệt mùa đông
Sợ
đường bay tuyết rơi trắng xóa
Sợ
những lúc bão giông…
Là
tháng cuối trong năm
Em
trộn lẫn với dòng người xa lạ
Giữa
đám hàng Giáng Sinh sáng chóa
Rực
rỡ sắc màu, dáng em thu nhỏ
Đôi
mắt buồn ẩn số Á Châu..
Tháng
cuối cùng, dường như qua rất mau
Như
em khuất chìm giữa dòng xe cuồn cuộn
Tận
tụy nối liền nhau
Ngày
nối tiếp đêm thâu
Những
vòng đời yên lặng
Tan
hợp chảy về đâu?
Tháng
cuối năm
Nhớ
một ánh nắng xuân
Thật
êm đềm trên những vồng hoa cải
Gió
xuân vờn trên những bông cỏ dại
Em
gội đầu mùi bồ kết thơm chanh
Ngọn
nắng xưa ôi nắng rất mong manh…
MẸ
Ngày
con rời nhánh sông quê
Có
đôi cò trắng vẫy thê thiết buồn
Gió
lay bất bạt qua truông
Điệu
ru nước mắt cội nguồn đã xa...
Mẹ ơi con nhớ quê nhà
Nhớ hàng cau trắng thật thà đưa hương
Dáng mẹ lủi thủi bên nương
Mót chùm củi ướt khói vương mắt chiều
Mái tranh ngày ấy đã xiêu
Vẹo trong ký ức đã phiêu bạt ngày
Phơi trong nỗi nhớ đọa đày
Có con chim nhỏ lướt bay về đàn
Mưa dầm trắng một mùa sang
Mẹ ngồi đan mũi cơ hàn áo con
Ngón tay mẹ thắt vuông tròn
Về
trong hơi mẹ ấm còn giấc say
Đong
đưa vệt nắng qua ngày
Mẹ
còng theo bóng đổ dày tháng năm
Nắng
thiên thu đã yên hằn
Khẽ
khàng bước mẹ vết lăn một đời...
TRĂNG
DẠ LAN
Trăng
lại về từ muôn kiếp
Vàng
cơn mơ tỏa dịu êm
Đêm
dạ lan ngan ngát
Trăng
lắng sâu và đêm rất đêm
Trăng
sớt chia giấc mơ
Có
giấc mơ xa bay vào vô tận ..
Tới
những vì sao lận đận lạc mất nhau
Những
giấc mơ đêm, sâu rất sâu…
Trăng
lướt qua mái hiên
Vẫn
những cơn mộng thật thiêng liêng
Loài
dơi đêm vỗ cánh
Xoãi
thăm thẳm cô đơn
Em
cứ tan vào trong giấc mơ
Em
hóa thân thành muôn ánh sao
Nghìn
trùng xa vời vợi
Lấp
lánh sao rất xa rất xa..
Trăng
cứ trôi vẫn trôi thiết tha…
Đêm
bước qua rất êm rất êm…
THỤC UYÊN