Như thông lệ, sau khi ăn sáng, nàng uống một ly trà sữa. Và năm viên thuốc màu trắng. Hai viên con nhộng nhỏ. Ba viên hình ngũ giác. Thuốc điều chỉnh tâm trạng. Thuốc chống trầm cảm. Thuốc ngăn chặn những xung động cảm xúc dẫn truyền qua những xì-náp thần kinh nhỏ li ti chi chít trong đại não. Hai viên Do. Ba viên La. Nàng cười cười, sáng nào cũng uống DoLa, cùng âm với Dollar, chỉ có điều những đồng Dollar Mỹ màu xanh biếc lấp lánh tỏa ra mùi tiền, mùi xa hoa hưởng thụ. Do-La của nàng màu trắng, không có mùi tiền, chúng lạnh lẽo vô hồn. Dollar mang đến cho người ta sự an tâm vật chất, Do-La mang đến cho nàng ‘cuộc sống bình thường’ và đồng thời, những cuộc phiêu lưu dài vô tận.
Nàng quen, và cần những viên thuốc điều
chỉnh mood như thế. Để có thể hoạt động bình thường. Để có thể có cảm giác bình
thường. Như bị ghiền. Không lên đồng bay bay như ma túy, nhưng riết róng trong
máu không bỏ được. Như những người tình chung thủy, không thể vắng mặt, không
thể đuổi xua. Mỗi lần thử từ bỏ chúng, cơn bất ổn đánh nàng gục ngay từ ngưỡng
cửa, nàng bấn loạn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Than trời trách đất, kề
con dao lên cổ tay, mua một đống thuốc về phòng đóng cửa âm thầm lập mưu tự tử.
Mọi người an ủi nàng. Vô dụng. Con gái van xin nàng. Vô dụng. Trong thẳm sâu tận
cùng tuyệt vọng, nàng lết đến gần những người tình của mình. Và lần nào cũng thế,
bằng đôi tay khi lạnh lùng hờ hững khi riết róng trườn trên thân thể nàng như
những con rắn nước, xâm nhập lục phủ ngũ tạng và thẩm thấu giác quan nàng như
mưa rả rích thấm vào lòng đất mềm, chúng dần dần mang trả lại cuộc sống bình ổn
cho nàng. Với một cái giá phải trả, sự lệ thuộc, sự nô lệ, ở một mức độ nào đó.
Và những đánh đổi khác. Nàng không lối thoát. Nàng hoang mang, tuyệt vọng.
Nhưng nàng vẫn phải sống.
Trước đây, người tình chung thủy của nàng là Li, không phải La. Như số mệnh được
vạch ra trong chỉ tay nàng là phải muôn đời thủy chung với màu bệnh viện, màu
trắng, Li cũng màu trắng, viên tròn phốp pháp, có một gạch chia ở giữa bụng. Li
hay dùng đôi bàn tay trắng nhợt, cũng phốp pháp mân mê xoa xoa lên bụng nàng,
nhấn giữa cuống rún hõm sâu, quặn lên những cơn đau nho nhỏ, âm ỉ. “Anh đừng
làm đau em!”. Bác sĩ, sau khi biết chuyện, cho nàng những viên Li “slow
release” (thuốc giải phóng chậm). Li không làm đau nàng nữa, âu yếm ôm hôn
nàng, mỗi ngày hai lần, thành quen. Không thể thiếu. Li bọc nàng trong một cái
màng mỏng, trong suốt, lờ mờ, lù mù. Một cái màng zombie-like, tức là, lọc đi rất
nhiều cảm xúc, nàng trở nên lờ rờ chậm chạp như những xác chết biết đi trong những
bộ phim kinh dị rất thường thấy của phương Tây. Li cho nàng cảm giác lơ mơ uể oải
trễ nãi lười biếng. Li buộc trói cảm xúc nàng, và nàng gần như không bao giờ biết
sợ. Ngày con nàng nổi mẩn đỏ đầy cánh tay chỉ sau khi sinh một tuần, chồng nàng
hốt hoảng rụng rời, lái xe run tay trên đường chở con đến bệnh viện, nàng điềm
tĩnh lạnh lùng dường như không chút cảm xúc. Li thầm thì vào tai nàng “Đừng lo!
Không sao đâu!”. Mỗi ngày, Li thích chơi đùa nói chuyện với nàng gần 3 đến 4 giờ,
đưa nàng vào cảm giác mơ màng mụ mị rồi mới thả ra cho nàng làm việc. Còn chuyện yêu đương, Li thường đến với nàng mỗi
tháng, sau này thường hơn, mỗi hai tuần một lần, thả đôi bàn tay trắng nhợt vào
âm đạo nàng, lại quặn lên những cơn đau rát, sau một vài lần đê mê. Không hẳn
là một người tình bạo lực, nhưng Li chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của nàng. Có
nhiều lần nàng thống thiết van cầu Li buông tha, Li không mủi lòng. Li sở hữu
nàng trong những ngày đó, đẩy chồng nàng ra thật xa. Người chồng yêu thương vợ
hết lòng và không bao giờ đủ can đảm nhìn nàng khóc chỉ có thể tự âm thầm thỏa
mãn, để cô vợ ngủ yên sau những giờ vật vã với người tình. Họ vẫn sống, cuộc
tình tay ba song song tồn tại trong ngôi nhà nhỏ.
Li, thích nàng phốp pháp giống như hắn, khuyến khích nàng ăn. Rất nhiều. Li giữ
nước cho nàng, tiếp nước cho nàng. Và nàng mập lên nhanh chóng. “Không sao, anh
vẫn yêu em mà!”, Li thầm thì vào tai nàng. “Em mập lên càng có nhiều da thịt
cho anh yêu”. Mù mờ, mụ mị, nàng nghe lời, và dựa vào Li. Cũng không còn chọn lựa
nào khác. Li cho nàng an ổn, cho nàng vô lo. Bỏ Li rồi, những cơn trầm cảm, những
bấn loạn cảm xúc bộc phát bùng nổ và dữ dội sẽ trở lại. Nàng chấp nhận, một hiện
thực không phải hoàn toàn tươi sáng nhưng khả dĩ.
Li, trong những phút rộng rãi của hắn, cũng cho nàng một chút ân huệ. Nàng
thích viết, nàng thích văn thơ. Li cho nàng viết. Nàng thích phiêu lưu tình ái ảo
tưởng. Li cho nàng phiêu lưu. Cái vòng bảo vệ của Li cho phép nàng chơi đùa với
cảm xúc của mình vì tất cả những đau khổ đã được lọc bớt, giảm dần. Thậm chí,
những giày vò của Li với nàng cũng giúp nàng viết được những bài thơ, khi thì
đau đớn chịu đựng, khi thì sâu sắc bản lĩnh hơn người. Nàng mấp máy môi khi hôn
hắn, say đắm: “Em yêu anh, Li. Anh cho em sự sống một lần nữa.” Và nàng cứ nghĩ
mình sẽ ở cạnh Li mãi mãi.
Nhưng bộ mặt thật của Li dần dần bộc lộ
theo năm tháng. Ngoài việc hành hạ nàng mỗi tháng, mỗi hai tuần, mỗi tuần, Li còn
muốn hủy diệt nàng, để nàng là của hắn, vĩnh viễn. Từ từ, chầm chậm, ngày qua
ngày, những ngón tay uốn éo của Li mân mê vùng cổ nàng, chui sâu qua lớp da nhợt
mỏng manh vò nắn, bóp lấy cánh bướm nhỏ phập phồng giữa cổ, siết chặt. Tuyến
giáp. Li thích nó. Hắn thích mang nó theo. Li cấy vào đó một cái mầm màu trắng.
Từ đó, mọc ra K, vốn luôn là đại diện tử thần. K âm thầm lớn, âm thầm sinh sôi,
âm thầm lan tỏa. Nàng không hay biết. Nàng cứ tưởng Li chỉ chơi đùa. Li không
bao giờ nói gì về sở thích chết người của hắn. Khuôn mặt thật chết chóc ẩn tàng
đằng sau vẻ ngoài phốp pháp ấm áp. Nếu không có một biến cố đột ngột trong đời,
có lẽ Li đã thực sự đưa được nàng về cõi vĩnh hằng với hắn. Nhưng, nàng đã được
cứu rỗi. Mình có tu, chỉ tay mình có sinh tạo đôi, nàng nghĩ.
Giãy được K ra, nàng cũng đánh mất đi cánh bướm đời mình. 21.3 gram. Cái giá phải
trả cho một cuộc tình mười năm. Nàng khóc. Nước mắt. Như mưa. Đẫm ướt cuộc đời.
Không vụng trộm như những ân ái với Li, nàng đã có một lý do rất chính đáng để
khóc. Để than vãn. Và tiễn Li ra khỏi cửa, sau khi bộ mặt thật của hắn đã bộc lộ.
Vật vã. Đau đớn. Vật lộn trong những tháng ngày thiếu Li. Nàng nghĩ, giá mà
mình có thể một lần nữa, được sờ vào khuôn ngực lạnh lẽo trắng như cẩm thạch ấy,
cảm thấy những ngón tay trắng uốn éo như rắn ấy bò lên người, đê mê, bỏng rát, ngứa
ngáy, rồi giải phóng, an ổn, ấm áp, yên lòng. Trong những đêm dài đau xót nàng sờ soạng khắp
cơ thể mình, cảm thấy ngay cả một chút hứng khởi cũng không có. Trầm buồn. Một
vòng xoáy trôn ốc kéo xuống vực. Lại muốn chết. Muốn tự tử. Và trong những ngày
u ám đó, La mở vòng tay đón nàng.
La, ngay từ đầu, đã bảo “Anh chỉ làm
cho em bớt buồn. Em điên lên thì liệu mà đi tìm người khác, anh không chứa”.
La, lạnh lùng và hờ hững, không hề giả vờ ấm nóng che chở. La, lúc mới đến, chỉ
cho nàng từng chút nhỏ quan tâm, khi đã yên tâm nàng yêu hắn thật nhiều thì La
mới che chở nàng. Hắn yêu nàng cũng nồng nàn hoang dại không kém Li. Vầy vò,
đâm thọc. Những ngón tay gân guốc đầy móng sắc chạy khắp chiếc eo thon, bờ lưng
nhỏ, cào cấu nàng trong những cơn mê đắm hoang dại. Lần nào ân ái với La, người
nàng cũng sần sùi đỏ. Rash. La cười, hắn thích để lại dấu vết sở hữu trên những
người yêu của hắn. Nhưng trong vòng ôm của La, nàng lại được là chính mình. La
trả lại cho nàng những cảm xúc thật, điều mà nàng ngỡ đã vĩnh viễn mất đi với
Li. Không màu mè, không có cái vòng mụ mị an toàn như Li. Rất sắc lạnh, đôi khi
tàn nhẫn. Có lần nàng đang loay hoay làm việc bỗng nhận một cái tát như trời
giáng của La vì đã quên hôn hắn. Nàng khóc, sướt mướt, đau đớn. Rồi phải đẩy
cơn buồn bực đi, lại cố gắng làm việc. La cười trâng tráo “Thấy không, em đã tốt
lên bao nhiêu. Chuyện gì em cũng chịu được. Anh phải tập cho em làm quen với cuộc
sống thật như thế.” La đổi tính luôn
luôn luôn. Với La, nàng hoàn toàn không biết được ngày mai sẽ như thế nào. Cuộc
sống của nàng, mood của nàng, bây giờ, được tính theo ngày. Theo buổi. Theo giờ.
Vẫn không có cách nào khác, nàng tập thích ứng, tập chống chọi.
La ích kỷ hơn Li. Hắn không muốn nàng viết. “Văn chương chỉ tổ làm hư người,
hãy quan tâm vào cuộc sống thực tế, đặt bát cơm lên bàn ăn mỗi ngày”, hắn nói.
Thấy nàng hăm hở chuyện trò với một đám văn sĩ, già có trẻ có, hắn nắm tóc xồng
xộc kéo nàng về. “Không viết. Không thơ thẩn. Không chuyện trò với ai cả.” La tống
cho nàng một đống nghĩa vụ trong gia đình bên cạnh việc phải chăm sóc và phục vụ
hắn. Bơ phờ, xác xơ, nàng vẫn phải ở bên cạnh hắn, đấng cứu rỗi của nàng. Nàng,
cần lắm, những phút mê đắm. Nàng, cần lắm, những ổn định trong vòng tay che chở
sắc lạnh của hắn. Thi thoảng, những khi La ngủ, nàng vẫn cầm bút, vụng trộm viết
một cái gì đó, vụng trộm đi mua phong bì, dán tem, gửi đi, vụng trộm nhìn những
bài viết của mình được đăng trên báo. Rồi cất vào ngăn kéo sâu nhất, tất tả
khoác lên tấm áo hiền đức nội trợ chăm làm thường ngày của mình. Và yêu La.
Sẽ là thiếu sót nếu chúng ta không kể đến Do, người bạn thân thiết dài lâu của
nàng. Do, có được định nghĩa là người tình không thì nàng không biết. Do thân với
nàng hơn bạn, nhưng lại chưa đủ gần để được định nghĩa là người tình. Do chỉ
hôn nàng, ve vuốt bộ ngực nàng, và say mê ngậm hai đầu vú nho nhỏ hồng hồng của
nàng đến cương cứng. “Chúng ta chỉ là bạn”, mỗi khi thỏa mãn, Do lại nói thế,
và xoa đầu nàng. Do rất thích gặm mút ngón tay, ngón chân của nàng, nhưng không
bao giờ chạm vào vùng kín của nàng. “Chúng ta chỉ là bạn”, hắn nhắc lại. Rồi lại
cắm cúi trên bộ ngực nàng. Nàng không sợ Do. Nàng không có ám ảnh với Do như với
Li và La. Lúc nào nàng cũng có cảm giác Do giúp nàng. Do chinh phục nàng vì cái
vẻ hiền lành dễ mến dễ gần của hắn. Đến gần Do, bao giờ nàng cũng cảm thấy tỉnh
táo. An tâm. Không mụ mị. Hắn giúp nàng đọc những trang báo tiếng La-tinh, hắn
giúp nàng giải những phương trình toán học rắc rối, hắn giúp nàng biết phải trả
lời những câu hỏi hóc búa của sếp như thế nào. Hắn đến thăm nàng thường xuyên,
nhưng không bao giờ ngủ lại. Có lẽ, hắn không muốn một cuộc chung đụng tay ba
tay tư chăng. Nàng không rõ.
Li, ngày đó, và La, bây giờ, đều biết về sự hiện diện của Do. Li ghen tuông
hơn, Li hay nói mát mẻ và tìm cớ kết thúc sớm cuộc viếng thăm của Do. La, ngược
lại, còn hào hứng chào mừng Do đến chơi vì hai người có cùng sở thích và có thể
hàn huyên mấy tiếng đồng hồ. Cũng có thể, vì Do đã là một mối quan hệ sâu sắc
được thiết lập bền vững trong đời nàng khi La bước vào, nên hắn không hề cố kỵ
và tìm cách xua đuổi Do.
Do, cũng không thích nàng quen thêm nhiều người khác. Hắn đồng ý với La là nàng
không nên viết nhiều, không nên chơi với đám văn sĩ cò con vĩ cuồng kia. Do
thích nàng có một bộ mặt lạnh lùng, một trái tim sắt đá và một đầu óc tinh tường.
“Tính hiệu quả, là điều quan trọng nhất, trong tất cả những việc em làm.” Do
luôn nhắc đi nhắc lại với nàng như thế. Có những khi nàng hơi sợ Do. Nàng cảm
thấy bên cạnh hắn, nàng như người máy. Những lúc đó nàng lại lẳng lặng trốn Do
và không gặp mặt mỗi khi hắn tìm đến. Không có Do, nàng sẽ thả hồn mơ mộng.
Không có Do, nàng sẽ ngập tràn cảm xúc, lãng mạn yêu đương. Không có Do. Không
với Do.
Đêm nay, sau khi chồng con yên giấc ở
phòng ngủ, tìm cho La một bộ phim trinh thám giết người như ý hắn, và biết chắc
Do không ghé thăm, nàng háo hức giở một tờ tạp chí mới vừa nhận được. Một người
bạn văn mới gởi cho nàng, trong một phong bì giấy cứng. Tờ tạp chí chưa ráo mực,
nội dung rất mới, tân kỳ, sáng tạo. Trong lời tòa soạn, sau những phát biểu về
tình hình khó khăn nhàm chán của văn giới hiện tại, tạp chí bày tỏ mong muốn
tìm những tác phẩm “tràn viền”, những sáng tác khi con người ta vô thức, chênh
chao, bất ổn. Họ muốn những cuộc phiêu lưu, có thể là có thật, có thể là giữa
cơn mơ, có thể là tưởng tượng. Những cơn điên ngắn. Chợt nàng cảm thấy buồn cười.
Nàng không dám cười to, sợ chồng con thức giấc, sợ đánh động La ở phòng khách.
Họ đi tìm ảo tưởng, tìm cơn điên ngắn ở những người bình thường. Còn nàng? Nàng
có quá nhiều cơn điên dài. Có quá nhiều thuốc thang. Vô vàn phiêu lưu. Ngập
tràn ảo tưởng. Con người nàng, lúc nào chẳng chực tràn viền. Và những cuộc
phiêu lưu của nàng, có ai biết được, có ai dám nghĩ tới. Nàng nhắn tin cho Do “Tuần
này em bận, tuần sau anh hãy ghé em”. Rồi cầm lấy bút, và bắt đầu viết. À, nàng
viết về ai trước nhỉ! Li, La, hay Do…
31.10.2020/THV