84 . EDGAR ALLAN POE , Hai Bài thơ, Bản dịch của NGUYÊN CẨN
To
the river
By Edgar Allan
Poe
Fair
river! In thy bright, clear flow
Of
crystal, wandering water,
Thou
art an emblem of the glow
Of
beauty – the unhidden heart –
The
playful maziness of art
In
old Alberto’s daughter,
But
when within thy wave she looks
Which
glistens then, and trembles –
Why,
then, the prettiest of brooks
Her
worshipper resembles;
For
in his heart, as in thy stream,
Her
image deeply lies –
His
heart which trembles at the beam
Of
her soul-searching eyes.
Tạm
dịch
Gửi
dòng sông
Sông
ơi tuôn chảy vô ngần ,
Trắng
trong từ đấy một lần viễn khơi
Hiện
thân vẻ đẹp tuyệt vời
Trái
tim giấu kín giữa đời – ai hay
Mê cung nghệ thuật đặt bày
Làm
ta nhớ Alberto này , gái yêu !
Sóng
xô soi bóng diễm kiều
Lung
linh em hiện ,liêu xiêu suối ngàn
Người
yêu em đó , vô vàn
Trong
tim chàng bóng hình nàng khắc sâu
Mà
chàng rung động vì đâu
Mắt nàng đã chạm đáy sâu hồn
chàng !
Nguyên Cẩn
The
valley of unrest
By Edgar Allan Poe
Once
it smiled a silent dell
Where
the people did not dwell;
They
had gone unto the wars,
Trusting
to the mild-eyed stars,
Nightly,
from their azure towers,
To
keep watch above the flowers,
In
the midst of which all day
The
red sunlight lazily lay.
Now
each visitor shall confess
The
sad valley’s restlessness.
Nothing
there is motionless-
Nothing
save the airs that brood
Over
the magic solitude.
Ah,
by no wind are stirred those trees
That
palpitate like the chill seas
Around
the misty Hebrides!
Ah,
by no wind those clouds are driven
That
rustle through the unquiet Heaven
Uneasily,
from morn till even,
Over
the violets there that lie
In
myriad types of the human eye –
Over
the lilies there that wave
And
weep above a nameless grave!
They
wave: - from out their fragrant tops
Eternal
dews come down in drops.
They
weep: - from off their delicate stems
Perennial
tears descend in gems.
Tạm dịch
Thung
lũng xuyến xao
Rồi
hôm nao thung lũng lặng thinh cười
Nơi
bao kẻ xa rồi không trở lại
Đời
chinh chiến một lần đi mãi mãi
Tin
ánh sao hiền dịu
sáng long lanh
Và từng
đêm trên tháp rợp màu xanh
Dõi
mắt ngắm ngàn hoa trong lũng dưới
Mà ở đấy mặt trời đang rũ rượi
Ngả
ánh dương rực đỏ lả lơi nằm
Một
buổi nào du tử ghé về thăm
Sẽ cảm thấy
lũng buồn luôn xao xuyến
Thấy
mọi vật
muôn đời luôn dịch chuyển
Trừ
không gian cô tịch giữ niềm riêng
Trời không gió mà cây cứ ngả nghiêng
Đang
run rẩy như biển ngoài kia lạnh
Quanh
Hebrides mù sương dâng ngát tạnh
Trời
không gió mà sao mây cứ trôi
Lòng
xôn xao xô động mãi cung
Trời
Từ
sớm tinh mơ cho đến khi chiều tối
Trong ánh mắt ngàn hoa sim tím lối
Cành
huệ nào vẫy khóc mộ vô danh
Xin
vẫy tay hương tỏa rực trên cành
Sương trút lệ thiên thu từng hạt nhỏ
Muôn năm sau nước mắt buồn từ đó
Tận
đáy lòng hóa ngọc sẽ tuôn rơi
Nguyên
Cẩn