Thứ Hai, 20 tháng 1, 2025

91. LÃM THÚY Thơ Xuân trong lệ


THƠ XUÂN TRONG LỆ

Mỗi ngày con đếm một ngày buồn

Năm tháng chia đều bao nhớ thương

Hình như đời chẳng còn vui nữa

Từ khi Mẹ ngủ giữa vô thường.

 

Thật vậy. Chỉ còn là nước mắt

Sớm tối chan hoà nỗi đớn đau

Từ khi vùi Mẹ trong lòng đất

Từng phiến hoa cương ủ mộ sầu !

 

Nhớ ngày năm ngoái con còn Mẹ

Cùng đón Xuân về , vui biết bao.

Mẹ khuất. Năm nay Xuân quạnh quẽ

Tha hương nghe lạnh gió đông sầu.

 

Buồn lắm Mẹ ơi ! Đời viễn xứ

Mà chốn quê hương lạc lối về

Thuyền con giữa muôn trùng sóng dữ

Ngọn hải đăng chìm trong biển khuya !

 

Con chẳng lấy gì so sánh được

Cái điều mất mát lớn lao kia

Ngày đi lệ nhỏ theo từng bước

Trái tim tan nát nỗi chia lìa.

 

Mẹ bỏ con đành sao hỡi Mẹ ?

Nhớ hẹn mai về ăn Tết chung

Thơ Xuân con viết trong màn lệ

Mẹ khuất. Đâu còn ai đợi mong !


13-01-2012

 

MẸ CÓ ẤM ĐÊM MƯA?
 
Nghe gió đông tràn nhớ ngn ngơ 
Mộ mẹ đêm nay gió có lùa ? 

Tấm chăn con đắp ngày khâm liệm 
Có làm Mẹ ấm những đêm mưa ?

  
Mẹ đi sau mấy bữa hôn mê 

Nhớ lại, lòng con vẫn não nề 
Gọi Mẹ bao lần, lay chẳng dậy 

Chẳng biết mơ hồ Mẹ có nghe ?
  
Mẹ đi không một lời trăn trối 

Không lời giã biệt những thân yêu 
Ngày ấy nát tan và bối rối 

Biết gửi gì cho Mẹ mang theo ?
 
Mà thôi, có lẽ vậy còn hơn 
Tử biệt , lời chi nói cũng buồn 

Để Mẹ đau lòng, con chẳng nỡ 
Thà rằng con gánh nỗi sầu thương ! 

 

Tấm chăn mang tự trời xa xứ 
Là chút lòng thương gửi mẫu thân 

Đắp Mẹ đêm đêm trong giấc ngủ 
Thiên thu còn mãi nỗi ân cần …

  
Đêm nay về, lạnh. Tràn thương nhớ 

Tưởng Mẹ mồ sâu chắc lẻ loi. 
Cầm lòng, sao lệ không ngừng đổ 

Nghe vọng đâu đây tiếng Mẹ cười.
 
28-1-2012

 

MẸ ĐỪNG XÁ TỘI CHO CON

Khi mẹ còn lại một mình

Bóng ngày cô quạnh vây quanh chỗ ngồi

Con đi, chân chẳng nỡ rời

Nghe đau xót đến tơi bời ruột gan

Bước ra, quay lại mấy lần

Ôm sao cho rộng những ngần ấy thương

Mẹ như tượng đá im buồn

Không lời tiễn biệt, nghe dường thờ ơ

Không đưa theo, chẳng dặn dò

Mà con hiểu, lệ như mưa trong lòng

Cô đơn ngồi một góc phòng

Nghe chân dần khuất, mênh mông ngậm ngùi

Thà rằng cứ khóc, mẹ ơi

Để cho dòng lệ chảy trôi ưu phiền

Còn hơn mẹ cứ im lìm

Mà lệ chảy ngược về tim. Nghẹn ngào

Mỗi lần xa, một lần đau

Sợ không gặp mẹ, lần sau con về

Lệ rơi từng bước chân đi

Đời, bao nhiêu cuộc sinh ly não nùng ?

Con xa dịu vợi, nghìn trùng

Để mẹ thương nhớ, ngày mong, đêm chờ

Để đau lòng mẹ tiễn đưa

Mà câu phụng dưỡng còn chưa vuông tròn

Mẹ đừng xá  tội cho con

Biết thương tâm vậy sao còn mãi đi ?


2-2-2010