S Â NK H Ấ U gởi Phạm Cao Hoàng rồi lá vẫy cây. người vẫy
người con đường hoan mộc vẫy châu
khơi thuyền chao hạt sóng muôn
trùng lệ nâng chút đất buồn lên thổ
ngơi trên sân khấu người nhốn
nháo. hát vẫn nhớ cuộc đời giạt đâu
nơi ? ghẻ lạnh tôi trong từng nốt
nhạc em bứng đi dòng kẽ xa vời tôi muốn yêu như đã từng
sống giọt mưa em tình chan chứa.
em của những năm thanh xuân
lồng lộng giấc mơ tôi quỵ ngã. êm đềm dòng tim chảy. mạch sông
hiền hậu ta có nhau như ngày hứng
trưa mặt trời và em, tôi : một
bóng chiều lim dim nghe sáng đủ
vừa à. cứ lên say. thời ngất
ngưởng giương cánh cung mũi tên
vút đi cái tên giốc tuổi chìm
xuống đáy bơi lạnh dương gian một náo
thì hô hoán phương nam mưa trùm
bắc lạnh gáy thông phong tuyết
hãm đường tôi trường sinh làm người
mất tích ôm hồn đại lục mớ trùng
dương liếp cửa mắt mù nhà trống
vắng rót cuộc đi hoang chửa thấy
về có bao nhiêu bụi nằm trong
vốc mã nảo luân hồi ngụm đắng
tê đã lâu. tôi quên lời ngợi
ca lâu thật lâu hồn chẻ mấy tà còn ai nâng áo cho hồi động một vẻ xiêm ngời bung trắng
da Hoàng Xuân Sơn juin 2010
T H Ờ IT R A N GT H ƠT H Ẩ N Tôi ăn bận thật chic Xưa lắm rồi Bộ vía. những chiếc oách
đeo cổ Ngồi trang nghiêm bàn giấy Hoạch định những tờ không Những tờ giấy trắng tháo
chạy không để lại dấu vết Cơn mê phát tán dưới đường
chui Đất cát trót lọt Người thì không Cái gì um lên những bài thơ
xa xứ Sự phi lý của cuộc ăn chắc
mặc bền Sụp đổ màu trang nhã Giờ chỉ còn vài chiếc ủng
lội tuyết Mòn nhẵn tháng năm Đời nói mê Anh đang sảng với chiếc
lưỡi ngày Đường cong núi Và những đóm sáng mơ hồ vây
quanh san thị Buổi phát chẩn của những
linh hồn cầm cố Trong cuộc hội trần gian
người bạn đã nói Bao nhiêu ngày yêu dấu cũng
tan lìa * Bể dâu nằm trong dâu bể Và con người mộ bia Tất cả chỉ còn trong kỷ
niệm Thời trang thơ Vớ vẩn h o à n g x u â n s ơ n
Tháng giêng năm2025
*Còn Có Bao Ngày, Trịnh
Công Sơn
VỚIMỘTÐOẠNÐƯỜNG Ðêm phố sao gầy dáng núi con mắt chìm động dưới khe gió hẫng qua cầu.đêm.vội nhìn so vai một cận kề Lãng đãng môi bay vòng khói thở hết dúm cỏ mù sương mộ diện tên người.đêm gọi đã xưa sau một đoạn đường Nắm tay bện chiều khôn dứt đi mô đừng đi hỡi chiều cước trắng bên trời tây lóa mắt buồn mây tím chiều ơi! Phận mỏng chân sương mòn
đất vạt tóc rưng rưng bết mùa ôi hát như tim như khóc áo chừ thâm thấp đường mưa Khẳm xuống thuyền lâm
bồn.chĩu vụng đời ngây ngấy triều
buông lững đáy trầm âm mộ khuất rong xa mai tảo nhớ nguồn Chui không xong đường nước
nghịch giả sơn bứng lạnh giang hà oan khuất hùng tâm xạ khúc xương hương rụng cánh mây
tà Thổi lướt tử phù xuyên mạch đành sinh giạt bước phàm
phu thương vốc nước chìm hang
hóc có nhớ sông cũng tuyệt mù HOÀNG XUÂN SƠN tháng chín không hai