Thứ Ba, 21 tháng 1, 2025

96 . NGUYỄN QUỐC VỸ Lục Bát Phác Họa Tôi

 


biếm họa
 
phần đôi lợn, phần tư trâu
hòa tan nguyên liệu ra màu sắc tôi
cộng dồn dị hợm ngoài nôi
bảy dềnh ba lắng, cuộc chơi: bắt đầu!
 
đi, chưa tỏ sẽ về đâu
bước chân lấy lệ mở ngào ngạt hương
đến kì triệt thói bông lơn
hoặc chưng hửng những ngả đường, ngẩn ngơ
 
quay mòng thân cát bụi mờ
tôi… loang dưới trướng cơn mơ nhẫn tàn.
 
 
khẩn nguyện
 
một mình tôi, một bầu trời
đèn con, dài khách không mời. điểm danh
này! mang máng bữa lanh chanh
lấn chen, húc miếng tốt lành đến tay
 
khi gần lắm lại xa đây
làm thân trâu chậm ngây ngây nước nguồn
hớp từng lắng cặn đục luồn
nụ tươi mà thấm mối nhờn nhợn, im
 
bây giờ, chìm giữa lim dim
rồi mai cất cánh cũng chim lạc đàn
vào tầm ngắm trọn nhịp nhàng
căng ôm chốn khó thiên đàng, nương nhau.
 
 
cắc cớ
 
và, thứ sáu ngày mười ba
ngờ thế giới muốn chống ta tận cùng
 
kiến con trỗi máu anh hùng
chim là là xổ giọng khùng khục trêu
 
không chừng lắm chẳng còn yêu
tàng hình bày ú tim khêu bàng hoàng
 
vui trên trái phá cũ càng
hoan hô! cấm địa đã ngang cuộc trần
 
cảm ơn đời sống trong ngần
nghìn năm tuổi vẫn chưa cần lớn lên.
 
 
phác họa thế hệ
 
cùng nhau, thời đại u buồn
dễ quyên sinh chăm bẵm hồn mong manh
cụp bâng quơ bén long lanh
nhặt tàn tích cập giấc lành làm nư
 
sẽ hôm nào đó, mình hư
truy tầm quá khứ nhuộm ưu tư kề
tiện bôi nhọ mớ bộn bề
trú trong giằng xé mở về bãi đêm
 
học ghìm chân mé cơn điên
tập bao dung trái khoáy liên thiên đời…
 
 
hồn đông phương
 
người cao thì người cứ cao
tầm tôi lũng thấp vốn lao đao thường
lè tè cũng bến khó lường
không thân thích, chả ai nhường vẫn phiên
 
hồn đông phương mải điềm nhiên
cái buồn nẫu ruột điểm duyên dáng mình
chiêm bao trót lỡ linh đình
tính ương ngạnh chẳng để trình tiếng thua
 
mươi ngày chín tháng ngôi vua
huống hồ giây phút sa cơ cúi đầu
thơm tho đẫy giấc nhiệm mầu
tay phàm bấm rễ kinh cầu rã manh.
 
 
nhập đề thời đại
 
nhập đề thời đại kiệm lời
chào trân trọng bản thân tôi hòa đồng
mớ bòng bong đón vào tròng
sớm tường tận nẻo như không vẩn gì
 
gọng kìm ngơi mỗi dấu đi
trong lồng chim đã thấu thì tương lai
ăn gan hùm sắm vai này
đoạn mùa cũ kĩ xua ngày già nua
 
tôi xanh chín nắng ban trưa
chút tàn hơi níu cho thơ mộng tràn
mốt mai lả vết chân ngàn
vin câu ríu rít đường hoàng trầm luân.


NGUYỄN QUỐC VỸ