Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2025

118 . NGUYỄN MAN NHIÊN Bài thơ nhỏ về tình yêu

                                                                         


nơi anh đã lớn lên và yêu em

nơi đã dạy cho anh biết thế nào là hân hoan và khổ đau
một thành phố có nhiều mái hiên và bóng cây
những toa tàu và những ngã tư đường thơm mùi nước mưa
thành phố
như tình yêu chúng mình
 
anh yêu nhất thành phố vào lúc này khi những cánh cửa đều đã đóng kín
khi anh trở về lẻ loi như những cột đèn
đi trở lại những con đường dễ chừng em đã quên
những con đường chúng ta đánh mất nhau
 
những đêm như đêm nay
gió tháng chạp như một bản nhạc dạo
đánh thức những rung động cũ
mơ hồ tiếng thở xình xịch của những toa tàu
và đôi mắt ướt xối của em
mất hút
 
kỷ niệm như muốn bứt xé lồng ngực
kỷ niệm
như con chim tránh rét
làm tổ trong anh
 
 
TRỮ TÌNH
 
nơi cơn mưa nở hoa
tình yêu là một hoà tấu khúc mong manh
tôi thấy vai em run lên trên cây cối
 
trong bóng râm bộ ngực
những lọn tóc giống đám mây nhỏ hiền lành
hương rau mùi ẩm ướt
 
tôi thích đường cong khuôn mặt em
từ nét vẽ mảnh mai tơ mịn
màu nâu chảy cà-phê mắt tối
 
chiếc áo khoác hóa đá khi mùa đông về
vỉa hè với ly bia ấm
đốt một điếu thuốc và thổi khói
ngửi thấy mùi thời gian trôi như tóc em trong miệng
 
 
GUỐC MỘC
 
tôi yêu tiếng ồn tàu nôn nao ga sớm
chuông nhà thờ run trong chiều muộn
tôi đếm bóng cây rơi trên bãi cỏ
dòng sông chảy bối rối từ chân cầu cũ
 
tôi có trái tim nhiều hơn màu đỏ
để vẽ đôi mắt buồn
sẽ qua trong mưa
khu vườn xanh hơn nỗi niềm ta âm u như lá
 
ngày em đi
chắc chắn không có gì lạ trong thành phố
những con dế mèn xưng tội
tháng chạp đang cháy đến giọt nắng cuối cùng
người đi bộ dọc theo con tàu biến mất
 
tôi đợi cho mùa đông nép mình gần
cuộc sống của tôi bằng cách
im lặng lắng nghe
tiếng gõ cửa đời tôi bằng guốc mộc


NGUYỄN MAN NHIÊN