Nghe xuân
Nghe xuân ngậm giọt nuốt lời
Tri âm còn tận cung trời đẩu đâu
Trăng di hận, khói giang đầu
Vẫn còn riêng rớt một màu sương pha
Cơn khuya
Đêm nhàu nhĩ lạnh châu thân
Giao thừa,trừ tịch mấy lần nữa nhau!
Tuyết rơi hoang tưởng mùa ngâu
Cũng may bòn mót đôi câu đỡ đần
Đốt thơ ngày mồng một Tết
Cao tăng nghiêm cấm đốt vàng
mã mồ mê tín dị đoan yêu tà
hay là em đốt thơ ta
biết đâu hoát ngộ phù hoa lỡ làng
Nếu như thành sự tro than
thơ không về lại trần gian em à
bao người tan cửa nát nhà
vài câu đỡ vớt xót xa A tỳ
Sớm hay muộn rồi cũng đi
cõi phù sinh bọn sân si quá dày
vô minh che lấp đọa đày
đến khi nhắm mắt xuôi tay muộn màng
Cao tăng cấm chuyện đốt vàng
mã thôi, không cấm các nàng đốt thơ
Cao tăng nghiêm cấm đốt vàng
mã mồ mê tín dị đoan yêu tà
hay là em đốt thơ ta
biết đâu hoát ngộ phù hoa lỡ làng
Nếu như thành sự tro than
thơ không về lại trần gian em à
bao người tan cửa nát nhà
vài câu đỡ vớt xót xa A tỳ
Sớm hay muộn rồi cũng đi
cõi phù sinh bọn sân si quá dày
vô minh che lấp đọa đày
đến khi nhắm mắt xuôi tay muộn màng
Cao tăng cấm chuyện đốt vàng
mã thôi, không cấm các nàng đốt thơ