Nguyễn
Văn Tình uống hết tách cà phê tự pha chế.
Trời
sang mùa,
ngoài ô cửa, nhợt nhạt thứ
bình minh chưa thực sự thức
giấc, ngái ngủ dán vào vuông kính mờ chút màu bẩn, lấm lem.
Nếu có nuôi gà, không chắc Tình sẽ nghe
ra tiếng gáy. Nếu gà gật hiểu được ngôn ngữ của loài gia cầm, thế nào cũng vọng tiếng Trống phân trần
cùng
Mái: Mẹ con bây cứ ngủ yên, còn sớm quá mà, đừng bắt bố phải gân cổ lên gáy trái quy định.
Tình
bắt đầu thay áo quần,
nhớ mơ hồ một câu
văn: “Con gà cứ tưởng tiếng gáy của mình làm nên bình minh.”
Tình
ngồi xuống chiếc ghế thấp để mang vớ tròng chân vào
đôi giày đặt gần cửa. Không phải vô cớ mà trí óc Tình nhốt chật hình ảnh gà. Huỳnh
Thị Thương, vợ Tình, đã từng băn
khoăn: Mình nên nấu món
gì để mời khách, hả ông? Hội ý một hồi, trong thực đơn
ba món
ăn chơi có lọt
vào món
phở. Phở gà.
Là
người quen cơm nhà quà
vợ, Nguyễn Văn Tình như con gà
trống ưỡn ngực, đập cánh: Ai chẳng biết chứ bà Thương, vợ tôi mà nấu phở gà thì ngon cho nhức nách!
Đó
không hẳn là thương
vợ, sợ vợ hoặc nịnh vợ; khách từng
đến ăn và khách từng
xuýt xoa, bảo chứng
100% chuyện ấy là
cả một sự thật.
Có ông bảo sau khi liếm mép, lau
miệng mỡ: Tôi mà dò trúng vé số
thì tức khắc sẽ mở ngay một
nhà hàng thật bề thế,
xong cái rinh bà Thương
này về làm sếp bếp,
ông Tình có vui lòng cho phép
không nè? Địa
phương mình cư ngụ chả có quán
nào khả dĩ ngó được đặng làm nơi sum vầy chào đón khách phương xa cả. Phải cho
chúng hiểu là địa linh này có
lắm vì sao chưa tiện lộ hình.
Ăn
nói bổ
bã? Cũng
không hẳn. Bạn bè ông Tình ai nấy đều nhiễm bệnh chém gió đấy thôi. Hơi
bị vô tư. Thảy một duộc miệng hùm mà gan sứa! Sao Mai sao Hôm sao Bắc Đẩu cứ thế mà lu câm, chưa tiện xuất đầu lộ diện
nhấp nha nhấp nháy, cứ đêm dài lắm mộng thường hằng.
Khoác
thêm chiếc áo ấm cụt
tay, chụp lên đầu cái nón nỉ, rồi thì Tình mở cửa đi
ra. Trước, Tình còn siêng năng xuống trung bình tấn trên bãi cỏ, chân dang rộng bằng vai, hít
hơi sâu, tích tụ ở
huyệt đan điền rồi thở ra khi vung tay khởi động bài quyền Cực Lạc mà theo sách
vở cho biết rằng chăm luyện bí kíp nọ không bổ bề ngang cũng mạnh cho bề dọc.
Nhưng lóng
rày Tình oải, tối lửa tắt đèn gia công việc thương yêu vợ thì
liền bị chê bai: Sức
ông càng ngày càng
xuống, ba phần hoả hầu cũng
không đạt tới, điệu này ông xúi tôi mang bệnh lãnh cảm mất. Nôm na là phở gà mà nhạt như
nước luộc ốc! Chữ
nghĩa rõ là con dao hai lưỡi. Cực
Lạc quyền mà hổng phải quyền lạc cực, tập cho cố xá để khi lâm trận bị bạn tình
ba phần cười mũi bảy phần chê bai. Bạn
tình nói: Liệu cơm gắp mắm, sức mọn đừng vác nặng,
biết người biết ta như thế
mới tránh được tình huống mau nóng
chóng
nguội rất dễ bị
kiểm thảo và tuột xích giữa đường cũng
rất dễ bị
phê bình.
Không
múa quyền thì có thứ khác sẵn lòng chờ Tình mó tay. Lao động không vinh quang thức
này thì quang vinh thức khác, ấy là chẳng bị một nửa của mình mắng: Người gì nhác có troi! Không phụ tôi nhặt rau rửa bát thì cũng nên ngứa con mắt mà bê rác ra đổ ngoài lộ,
cầm chổi đi một vòng thế nào cũng
quét
nhà ra rác. Cái vật mà Tình đang nắm lấy chẳng ra hình thể một cái chổi, không nốt là nguyên bản cái cào. Tình nhớ đó là món quà của thằng con mua cho,
rinh về từ Costco wholesale hôm Father’s day đi
kèm với cái xẻng xúc tuyết. Công dụng
của vật dị hợm
ấy là để
gom tụ, dồn cục lại một đám lá rụng xớn xác lặt lìa trên bãi cỏ
xanh. Trư Bát Giới
thấy thứ vũ khí nọ hẳn phải khóc ròng. Thì cũng phải thôi,
thứ gì ra thứ nấy. Lược dùng
để chải tóc
cho mượt thẳng mà cái cào được kiểu thức hoá này thì rất mực lợi hại để chải lá
vàng rơi, sạch bong, nhậm lẹ, đỡ tốn sức. Khi trao quà, thằng con không quên thuyết
minh: Con xem quảng cáo trên TV rồi,
bố ạ. Và chúng xác quyết là
thọ được tới 5 năm, nói sai thì hoàn tiền lui cho khổ chủ.
Khổ
chủ Tình đi “loanh
quanh cho đời mỏi mệt” trên vuông đất hình như chỉ dành cho nai vàng ngơ ngác dẫm
lá vàng rơi. Xào
xạc từng nhát, từng nhát. Chim chóc chưa bay ngang, chỉ có một bà béo người hì hục chạy bộ ngoài lộ vắng với bạn đồng
hành là một chú chó mang bộ dạng có thể
xả thân chết sống nhằm bảo vệ chủ kinh qua hiểm nguy mà
không rụng một sợi lông. Bà Thương,
vợ của Tình từng rỉ tai cho hay: Bà này tên
Nancy nhà ở cuối
đường, số sướng suốt ngày rảnh
rang vì có ông chồng lao động cần cù một
nắng hai sương o bế
nuôi bả mệt nghỉ, được voi rồi có
đòi tiên ổng cũng không ke.
Báo cáo cụ thể xong, vợ Tình thở dài đánh
sượt: Haizz! Khi nào thấy buồn, cứ thở dài thì tự khắc sẽ vơi bớt
chút gì, nhưng cách thở
của vợ Tình chừng như mang nhiều ẩn ngôn. Tình nghe, cũng đành thở hắt ra cho
kinh mạch điều hoà.
Chạy trời không khỏi nắng hoặc đố mày cãi được ý trời. Một hôm lưới trời lồng lộng
phán quyết: Bắt ở
nhà phải ở nhà, loay hoay không được chẳng thà ở không. Ở không đâu phải chạy rông, ra vô đụng mặt vợ tông
cái rầm. Mang nồi đổ nước mà hầm, bỏ đi bộ mặt lầm bầm ai nghe?
Bãi cỏ
gọn sạch như một đầu tóc
vừa qua hớt gội sấy nhuộm khi mặt trời bắt đầu gửi xuống chút le lói
long lanh trên sương đọng sẽ tan. Nguyễn Văn Tình chống cây nhựa cứng thấy nhột sống lưng vì
có giọt mồ hôi âm thầm
di chuyển từ cao xuống thấp. Mồ hôi cũng
rịn ướt làm
ngứa những chân tóc,
Tình cởi nón
nỉ, gãi đầu.
Nhớ sực là hôm qua sau khi thống nhất ý kiến về chuyện củi lửa nấu nướng thức
này vị nọ, vợ Tình còn nhắn nhủ: Ông nên chỉnh trang lại bộ vó, chí
ít thì vác mạng ra ngoài chỗ con Thắm cho nó vò đầu hớt tóc ngó chỉnh chu đôi phần. Già rồi, không cần đỏm dáng điệu
đàng nhưng tóc
tai thì phải gọn
gàng. Tôi mới để cho nó nhuộm, lấy tới năm chục bạc. Nó mồm năm
miệng mười: Dạ,
bị thời buổi này cái gì cũng leo thang cả, bác à. Ổ
bánh mì thịt có chút xíu cũng moi cho được tám đô, chẳng dính kẽ răng! Toàn cả rau rác và ớt, cay vô
hậu!
Ai
chứ con Thắm thì chẳng lạ lùng gì, nó vốn là người yêu cũ của thằng con ông Tình.
Hai đứa cãi lẫy giận hờn việc gì đó rồi thì chia
tay, Tình không tiện hỏi lỗi phải ai mắc
sai lầm khi ngó thấy cọng bún thiu ám nơi khuôn mặt cậu quý tử. Sang đây một sự nhịn
chín sự lành, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy, ấy là kim chỉ nam cho việc mưu cầu hạnh phúc vậy! Cái mà Tình vẫn lấy làm tiếc uổng cho thằng con, là Thắm thuộc loại đẫy đà thơm thịt mặt mày tướng tá ngon lành công ăn việc
làm ổn định có đồng vô đồng ra. Đòi hỏi gì thêm? Không
dắt tay cùng
nhau tới bến thì quả là có mắt mà như mù vậy! Tình chẳng tinh tường nhưng
Thương, vợ Tình chừng am hiểu tường tận:
Thằng con ông đẻ ra khù khờ thấy mẹ, sánh sao được với con Thắm khôn ngoan sách hoạch lắm kinh nghiệm trường đời. Nó chê bai đồ cù lần thì cũng đúng thôi.
Do đến sớm nên Nguyễn Văn Tình
không phải đợi chờ
lâu. Thắm chỉ tay vào ghế: Bác ngồi đi. Cô này vì có lấy hẹn trước nên phải ưu tiên, bác có gì lạ không? Chỉ tới
hớt tóc
thôi? Tình
gật đầu. Ở trong chu vi hình chữ nhật này có
một thứ thật tiện lợi, ấy là khi chuyện trò người ta chẳng cần quay đầu
nhìn vào mặt nhau. Một tấm gương dài miên man gắn vào vách tường,
nếu đừng ngủ gật thì
hai con mắt sẽ thấy
bao quát, chi ly những người ngợm, những vật thể
hiện diện quanh quẩn. Một người phụ nữ đang ngồi vào lòng chiếc ghế bọc nệm giống hệt
Tình, đặt song song. Khác biệt là
bà ấy được phủ tấm khăn choàng ny-lông từ bờ vai xuống quá đầu gối và một đầu tóc rất dài, rất rậm đang có bàn tay Thắm
lùa vào, lùng sục, cào bới, làm rối rồi lại chải thẳng. Vị khách đỏ da thắm thịt kia đang đưa mắt nhìn vào
tấm gương, kỳ thực
là ngầm quan sát Tình khi nghe tiếng Thắm vừa gióng
lên: Bác vẫn còn viết chuyện ngắn chớ? Tình ngó xuống những tờ
tuần báo nhăn nhàu xô lệch nằm trên chiếc bàn nhỏ.
Ấy, tôi đã dùng bút hiệu
đàng hoàng mà sao cô Thắm cũng biết cà? Tóc người ngồi kề tha hồ rơi rụng
theo hai lưỡi kéo có trên tay Thắm linh hoạt xắp,
cắt, tỉa.
Trời,
bác có đổi thành tên Ghét
tên Hận tên Giận thì người ta cũng nhận ra thôi. Bác kể chuyện tình nghe mùi dễ sợ… Nói chơi chứ ngày đó có lần anh Thiết nói cho con nghe, ổng chuyên
ngoại tình tư tưởng với má tui. Thức đêm thức
hôm cứ mơ
mộng chuyện tào lao.
Nguyễn
Văn Tình giật mình. Sinh ra ngươi là ta mà người đâm lén ta chính là ngươi vậy! Ta là Đổng Trác
mà ngươi đích danh là thằng
Lã Bố đấy ư? (Nói
xong nước mắt trào ra như suối chảy.
Điêu Thuyền, một trong tứ đại mỹ nhân, đưa bàn tay ngọc lên che miệng cười khúc khích, tiếng
cười như lụa xé).
Thấy quê một cục, Nguyễn Văn Tình cúi thấp
người đưa tay với lấy một tờ báo. Từ
lâu Tình thôi “ngoại
tình tư tưởng”, thôi
viết nhăng cuội gửi
đăng, thôi phô bày nỗi lòng khi nghe bà con dùng chữ “báo chợ”, thấy mất linh, thấy e mình chớ nên lạc bước vào chốn rậm rật đó. Vậy chứ tình
ngay, bà con vẫn
mặn nó, hằng tuần vẫn đợi chờ. Bạn gái nhỏ to. Gỡ rối cuộc tình éo le ám
vào đời hoa thầm kín. Tin về siêu sao Đài Loan Hàn quốc sửa ngực độn mông rồi buồn
tình tự tử. Kết bạn bốn phương đăng ba kỳ lấy giá năm chục thư đầu nhờ toà soạn
chuyển… là những mục có uy lực khiến bà con xem hoài không chán. Nghe nói chủ
nhân Thắm cũng
chi trả bộn tiền
để cậy đăng vuông “đất” nhằm quảng
cáo thương hiệu chuyên trị cắt gội
nhuộm bối có
nghệ thuật. Và Thắm
đã nổi tiếng, dù không
mượn lời ca do bọn nhỏ rắn mắt cải
biên: Trông kìa ai như cô Thắm,
đang đứng tắm, đưa hủ mắm, mời anh nhắm, mặn quá lắm…
Tình
lén
nhìn Thắm, cách chừng ba gang tay mà bên đó chăm gửi qua đứa ngồi khờ câm bên
này mùi nước
bông thơm hơn cả xà phòng cô Ba,
quá sức dằn vặt. Tình không biết dùng
chữ gì để áp đặt
vào cậu quý tử và cũng chẳng hiểu cớ sao các bậc phụ huynh vẫn
xem con gái mình là hủ mắm treo đầu giường. Quả bom nổ chậm thì ô kê. Sẽ có ngày nó làm tan tành xác pháo hồng rồi thì lục
bục tiếng nổ của xe hoa mang con sáo xuống thuyền sang sông. Ba ơi, con đi đây. Gạt lệ theo chồng hổng biết chốn ấy có mưa không…
Thật là làm việc không hở tay.
Khách phụ nữ đứng dậy phủi phủi khăn áo lụa là, săm soi mặt mày trong gương, móc ví lấy tiền, cho ít đồng boa, chủ thốt bai cô, đóng hộc đựng tiền xong
cái xoay qua chiếu cố sờ
đầu cái
ông khách mà nếu có
duyên phận thì đã
gọi là bố chồng. Ba muốn
con hớt kiểu gì
đây? Ờ,
ngó sao cho đặng, đừng chơi kiểu ba phân như lính mới vào quân trường, khi ấy về nhà má con cứ tưởng lão
hàng xóm
lân la cà
khịa thêm căng
thẳng hiện trường.
Nguyễn
Văn Tình được choàng khăn, cái áo đi mưa không nón chẳng có tay ấy dường như rũ chưa phai hương ấm
luyến lưu vừa xa thân nhiệt vị nữ khách. Muốn biết cô Thắm
mần ăn có đắc địa không chỉ cần dòm qua cái nền gạch bông kia là rõ mười mươi,
tóc
rơi sợi ngắn sợi dài,
sợi đen sợi bạc sợi nâu sợi hung sợi vàng quấn quýt ôm ấp nhau đề huề dồn về
một góc.
Sao
Thắm không tuyển thêm thợ đặng phụ một tay?
Dạ
có chớ, con nhỏ này mới ở Việt Nam qua, bị nó theo học khoá Anh văn cấp tốc, ăn
trưa xong nó mới có mặt,
chưa có đủ
giấy tờ nên nó đòi trả tiền tươi.
Tình
nhắm mắt nghe Thắm tường thuật chuyện đời cô Lựu. Rất gay cấn, rất ngọn ngành, tựu trung là
một hoàn cảnh sống động dẫn tới cái
kết cuộc rất có hậu.
Thắm mà quỡn,
có sức đêm về chong đèn viết văn gửi “báo chợ” thì hổng chừng mà ăn đứt chuyện
ngắn của Nguyễn Văn Tình từng vắt óc thêm mắm dặm muối.
Cả
khách lẫn chủ nói
chuyện gần chuyện xa hùm
bà lằng mà cả hai tuyệt không đá động chi tới nhân vật Thiết, đứa con vô phúc của Tình mà theo cách
đánh giá của má nó: Thằng cù lần !
Cù lần là giống gì, Tình chưa từng
thấy qua mặt ngang mặt dọc.
Tình ngay, thằng Thiết con ông
xem chừng cũng là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cho dù nó không là đại trượng phu.
Nó từng nói
trong bữa cơm: Thây kệ, cứ ở không cho khoẻ
trí.
Thằng này chắc chưa đọc thơ: Đời
vắng em rồi vui với ai? Nó cũng chẳng biết uống rượu để “say với cha”.
Thắm chấm dứt nửa giờ lao động chân tay bằng
cách cầm cái chổi thu nhỏ để quét
tóc vụn
bám nơi mặt ông Tình, cào mấy nhát nhột nhạt ở sau cần cổ rồi tuyên bố: Xong,
quá sức đẹp trai!
Nguyễn
Văn Tình ngó đứa đẹp trai đọng trong gương. Đẹp thì quả có đẹp thật
nhưng quan trọng là về nhà vợ có đồng thuận chăng, bởi lần trước con Thắm buồn
chuyện gì mà hớt xong, khi mang thành quả nó gia công động dao động kéo đã bị bà Thương đứng án nơi cửa: Coi, cái mặt lạ hoắc lạ huơ, nửa láo liên nửa ngơ ngác, nửa cộc cằn nửa ra dân anh chị.
Thằng Thiết biết ông già nó về
từ cửa hiệu con Thắm
nên chen vô: Má đòi chi hơn? Ba có
đứng xa cả cây số má
cũng nhận ra mà, còn ai trồng khoai đất này.
Mồ
tổ mày, thời chưa đẻ ra mày, mặt ổng ngó dễ
thương lắm kìa.
Tình
móc túi quần trả tiền theo giá biểu hiện hành nhưng Thắm gạt đi, một
mực từ chối. Sao vậy? Có sao đâu, chỗ quen biết cả mà. Không chừng bữa nào con có việc thì nhờ bác giúp cho
một tay, khỏi áy náy…
Bác
tên Tình thì con cũng
đã biết rồi, người bác rất chi là tình cảm, có thể đó là điều Thắm chưa biết, giúp được Thắm thì bác rất lấy làm hoan hỉ, sẵn giờ chẳng có
ai Thắm cứ nói đại ra xem thằng Tình này liệu có đủ sức không? Bác đừng
cười nghe hôn, con mới
viết xong cái chuyện ngắn, cứ đắn đo mãi và nghĩ là nên nhờ bác nhuận sắc lại. Chỗ nào dài, nhờ bác cắt. Nơi nào rườm
rà, nhờ bác tỉa. Chỗ
nào chưa
lâm ly, nhờ bác nhuộm. Nơi nào sướt mướt quá, nhờ bác sấy khô. Và đọc xong nhờ bác chọn
lấy một trong ba tựa đề “Chuyện tình không đoạn kết” hoặc “Lần đầu làm chuyện ấy” hoặc “Chuyện bây giờ mới kể”.
Ô
kê. Nguyễn Văn Tình đáp, lòng
rất mực hứng thú khi được giao sứ mạng dễ như ăn ớt. Người ta bảo: Thi không ăn
ớt thế mà cay! Nhưng cho Tình vào
trường thi chuyến này, giải bài toán đố nọ thì
cầm chắc là trúng tuyển, đậu cú
một. Nôm na là nghề của chàng.
Đưa ngón
tay ra móc
nghéo để
minh định lập trường mèo dấu cứt: Bác chớ cho ai hay cái hợp đồng vừa ký kết lén lút này, giữa song phương.
Ô
kê, ô kê. Có cần làm dấu thập trên trái tim không?
Thắm cười, thậm duyên dáng. Má lúm
đồng tiền hẳn hoi. Chừng nào đăng báo rồi, mình dắt nhau đi ăn phở mừng con đường
quan lộ hanh thông, rồi con sẽ
bôi trơn cho người cộng
sự một phong bao gọi là… tiền nhuận bút.
Nguyễn
Văn Tình cầm cái
bì thư màu vàng khổ lớn vung vẫy thế lời chào tạm biệt rồi bước ra khoảng
sân ngập nắng. Nó nhốt chừng mười trang giấy viết tay, không nhiều nhặng gì
nhưng vẫn mang chút trọng lượng chẳng thể coi thường, bởi giam trong ấy là cả một tâm sự mãi đè nén, mà đã là tâm sự thì nặng nề là điều ắt có và đủ.
Điện thoại di động trong túi quần phát tiếng inh ỏi, Tình móc ra: Đang ở đâu đó? Đi gì lâu dữ thần! Có tiện đường tạt qua chợ nhắm
mua giùm
tôi vài thứ cầu dừa đủ xoài
đặng cho khách ăn tráng miệng. Có thừa
ra đồng nào thì
xách luôn một xâu bia, khỏi mất công.
Họ có email nhắn là tầm sáu giờ thì
xuống tới, ông liệu mà về sớm còn
phụ tôi vớt bọt nồi phở gà rồi trụng sợi lặt giá thái hành ngò. Sao, đã hớt tóc ngó cho tử tế chưa? Chồng
con Nụ tới giờ này mà trông mặt vẫn còn trẻ măng, lão lớn
hơn ông tới hai tuổi chứ
ít gì!
Có
đôi ba sợi tóc
ngắn rơi vô lỗ tai làm Tình thấy ngứa. A lô,
ông có nghe tôi nói
không? Chết
chửa, giờ mới phát hiện
ra, ông nhớ mua bó rau húng quế với một chai tương hoisin, nhé.
Nguyễn
Văn Tình nghe tiếng bai kéo dài, cắt sóng. Mấy chục năm về trước giọng
nói của cô gái mang tên Huỳnh Thị Thương mỗi bận cất lên nghe thương hết biết. Bây
chừ cái thương nọ đã bỏ trốn đi đâu? Vượt biên mất đất
không thèm gửi
lại chút
vàng son cũ.
Nguyễn
Văn Tình đưa đầu trần vừa cắt
ngắn dưới nắng nôi đứng ngọ, miệng đọc thầm ca dao ngẫu hứng: Ra đi chân thẳng cẳng dùi, thương hình bóng cũ ngậm ngùi đổi thay.
Tình
vào trong chợ hoàn toàn nói
bằng tiếng Việt chẳng cần phụ đề tay chân, đẩy xe kêu cót
két
tìm mua những thứ “ra đi vợ có dặn rằng”. Dặn tứ tung bát giác phải đứng yên lại thần hồn mới đả thông bộ nhớ. Chết chửa, sắm đủ
bộ sậu theo mức đòi hỏi kiểu này, trẻ lên năm làm toán cộng cũng rõ đáp số là thiếu hụt một khoản không nhỏ. Thời may từ hàng thịt xuất hiện một cứu tinh: Thằng Thiết. Đặt
tên mày còn linh hơn cái miễu, mày
đúng là thứ tao cần thiết: Money.
Má
dặn Ba mua hùm bà
lằng mà quên
nhét túi chút bổi cho ấm đít, tao đang
lạnh cẳng thì ngó ra mày. Vén
tay áo cân dùm ba phen này, có đặng không? Thiết ngó vào lòng chiếc xe đẩy, nhún vai:
Chuyện nhỏ. Í, ba mới đi hớt tóc
à? Có
gì lạ không?
Không,
nó vẫn vậy.
Sợ
thằng Thiết tự ái hảo, ông Tình dấu chuyện con Thắm hổng thèm lấy tiền
công. Chữ “vẫn vậy” nó hay ở chỗ: Mọi thứ chả có gì đáng nói cả.
Cũng cứ rứa, y như
xưa, vũ như cẩn. Nhưng có chữ hay tột bậc, vô đối, đó là chữ Thiết mới nói ra: Chuyện nhỏ. Khi người
ta xem mọi vật trong cuộc đời này đều tiểu tiết thì cuộc
đời đó quả
đáng sống, rất đáng thụ hưởng. Thậm chí không
may lỡ thác
đi, dùng
tàn lực để thốt “chuyện nhỏ” thì khi đó, e thân bằng quyến thuộc vây
quanh cũng vơi bớt niềm thống
khổ bức bối.
Chiều
nay, đi đâu thì đi, nhưng cỡ sáu giờ nhớ ghé nhà dùng bữa, má mày lo toan việc trổ tài nội trợ đã
ba hôm
rày.
Thiết nói: Ghé chớ. Lại phở gà?
Tình
cười: Đích thị. Con gà tục tác lá chanh, con chó
chạy lại
tha nhanh củ riềng. Ai như anh bạn láng giềng, thầm thà thậm thụt không tiền đòi xơi. Thiết đưa thông tin khi nó vừa
xem xong báo mạng: Bây giờ người Hà Nội bắt đầu tỏ ra văn minh rồi đấy, uỷ ban
nhân dân thành phố thiết tha xin bà con ngưng việc
ăn thịt chó, văn bản ghi: “Chó có cấu trúc tâm thần gần với con người. Ăn thịt chó tức là ăn thịt người”. Con không giỏi tiếng
Việt mấy, nhưng nghe họ nói loáng thoáng rất giống cấu
trúc giọng tâm thần.
Tình
ngó Thiết, khi người ta thất tình, “sự cố” nọ có dẫn người ta tới cấu trúc của hận đời đen bạc?
Hai cha con ít khi có dịp tâm sự, đến khi trò chuyện, cha mới phát hiện thằng con ngó lụt lịt mà địt ra khói. Con
Thắm vin vào cớ gì mà chê ỏng chê ẹo chàng Thiết nhà ta? Nhớ tới Thắm,
ông Tình lẳng lặng nhét
phong bì thư chất cộm tâm tư ấy vào trước bụng,
đã lỡ hứa với đối tượng rằng chớ vạch áo cho người ngoài xem lưng, nhất là người từng chung lối về một dạo với Thắm.
Đột
ngột, người bạn trẻ đi sát ông Tình đưa ra câu hỏi: Khách mời có đông không? Con kéo thêm cô bạn gái mới quen tới tham
dự thì có trở ngại gì không?
Ôi,
sợ hẹp lòng chứ đâu ngán nhà chật. Má mày nghe thế thì ắt phải mở cờ trong bụng.
Bả cứ nằm mộng thấy nửa khuya thức dậy ẳm cháu nội mà hò ru em
suốt.
Khi
biến giấc mơ của ai kia trở thành
sự thật thì chắc là dân giàu nước mạnh
ngay, chuyện nhỏ. Thiết
được trớn: Nhỏ này làm nail, chạy xe Lexus, thể hình hơi gầy nhưng mức thu nhập thì cao gấp đôi đứa chuyên nghề hớt sấy gội nhuộm. Nó nhờ đi chợ mua ít đồ, bây giờ con chạy lại chỗ nó giao hàng cái đã, có gì
chiều sẽ gặp mặt đông đủ.
Tình
nói ô
kê, tao đang chuẩn bị tinh thần để tối nay uống say một bữa. Mày thử
hỏi xem liệu nó có hứng thú làm móng tay móng chân cho thằng già này
không?
Thiết đập tay vào vai ông già, nửa cảnh tỉnh nửa thế cho lời bái bai.
Chuông điện thoại lại réo trong túi quần, Nguyễn Văn Tình biết tỏng
vợ hiền sắp ra chỉ thị
nên chẳng bắt máy, giả lơ. Bổn phận con người không cứ là phải thực thi điều lệ
nghe ai gọi thì kíp giả nhời. Ngày gọi trăm tráo thì lỗ tai sẽ chóng điếc đặc.
Thấy ruột lỏng lẻo, Tình ghé vào một quán ăn. Vắng khách, e nấu ăn dở, nhưng đôi lúc thực
khách cũng nên thử “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ”.
Mấy
người?
Một.
Mời
bác vào ngồi bàn này, bác
ăn gì ạ?
Tôi
thấy bảng hiệu ghi “chuyên trị hủ tiếu”, thấy sao thì biết vậy.
Khô
hay nước?
Khô.
Nguyễn
Văn Tình buông người xuống ghế. Bác uống gì không ạ?
Cà
phê.
Sữa
đá hay đen nóng
ạ?
Đen
đá.
Trên
trần có bắt cái quạt máy, biếng nhác quay
mòng. Quay là quay vậy chứ xem chừng ruồi cũng đã lờn mặt, có một con rõ to đang lân la trên bàn dòm chừng động tĩnh. Tình ngồi thẳng lưng để lôi
phong bì dấu trước bụng ra. Khi trao tay, nó khô ráo, giờ này nó úng thuỷ vì ngấm rút bao suối
nguồn mồ hôi Tình đổ vào, mềm
oặt. Tình đọc thấy một hàng chữ nằm trên trang giấy đầu: “Tên nhân vật và những tình huống xẩy ra nếu có trùng hợp với ai ngoài đời thì do ngẫu
nhiên tình cờ, người viết vô can, hoàn toàn không chịu trách nhiệm.”
Hồ
Đình Nghiêm