Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2025

142 . NGUYỄN MAN NHIÊN Men Ngày, Giao Thừa, bài Tháng Giêng ở Miền Cao.

                                                                           



MEN NGÀY

 mùa xuân trang sức những chiếc lá

và chim chóc khắc dấu vết trong các bụi cây

những đường mòn phong cảnh

dài như vệt bút chì

người như một bó hoa

nở ra cành nâu đen dưới nắng

gió ngoại ô đậu hờ hững vỉa hè

mắt bạn rẽ về tôi phố hẹp

 

ai sơn chân trời màu xanh

những cây là lạ

đám mây đính cườm cánh áo len

các màu sắc, mùi vị, các nghi lễ thụ phấn

và đêm xuống, dưới mí mắt ngôi sao

âm nhạc của xiếc pha chế bằng rượu

các tình khúc thơ mộng hát lên bởi ca từ của linh hồn

những nhà thơ nhỏ bé, loạng choạng và say quá sớm


 

GIAO THỪA

 từ cằn cỗi nâu

đám cỏ nứt vỉa hè yên tĩnh

một đàn chim vỡ đen

 

cô đơn, kích thước

không có dấu hiệu

chỉ linh cảm những ngôi sao đằng sau tuyết

 

xa hơn, một lộn xộn lang thang

 

sau cánh cửa đu đưa của nhà bếp

mặt trăng là một món hầm xa xôi

hành lá thấm từ bóng tối

 

năm mới là một bí mật

giống như mùa đông mang những chiếc đèn lồng

cái bóng đi qua cuối cùng của một con chim trở thành biểu ngữ

 

BÀI THÁNG GIÊNG Ở MIỀN CAO

 tháng giêng

mùa chạm khắc tình nhân lên cầu thang gỗ

hơi thở em dài như ngôi nhà

bầu vú thơm rỉ nhựa

 

tháng giêng trên cánh đồng đất vỡ

những con chim ca hát lúc ban mai

bài hát vang đến khi mặt trời mọc

 

tháng giêng giọng nói bên trong vỏ hạt nứt

đàn kiến thợ đi qua rừng tìm thấy cành lá làm tổ

 

các nấm mối, bụi rậm, các hòn đá dường như đã hồi sinh

 

tháng giêng màu xanh mới lên tuổi

thị trấn có một trăm năm mươi ngày mưa và một chiếc còi hụ báo giờ

ngày lạnh nhất những cây thông trên đỉnh đồi nghiêng mình gần nhau

 

tháng giêng chạm vào ly còn ấm

em cũng vậy, nhảy nhót như chuông gióng sớm ở thánh đường

tấm điện tín mùi mùa đông

 

tháng giêng nheo mắt dưới bóng cây

tiếng gầm gừ của rắn

bầy se sẻ đang đổ bộ lên thềm

và thảm lá non xóa tôi biến mất


NGUYỄN MAN NHIÊN