1/ CON DƯỜNG TẤT YẾU
Bước chân bắt đầu từ khởi điểm Octavio Paz “Giữa im lặng và tiếng nói, đó là thơ”. Vậy thì im lặng hay lên tiếng, có người nói thơ là tiếng nói, và có người cho vô ngôn là một giá trị.
Khi
còn bé tôi rất mê xem phim hoạt hình, từ chú chuột Mickey đến Bambi đến Bạch
Tuyết và 7 Chú Lùn, mê tới độ sau này ước ao Việt Nam mình khoảng 30 năm nữa
sẽ thực hiện được những bộ phim như vậy. Đến nay khi Bạch Tuyết hoạt hình tổ
chức sinh nhật 70 năm, từ hoạt hình phẳng 2D “Vua Sư Tử” …v.v… di chuyển bay
vào không gian 3D “Đi tìm Nemo” v.v… mình vẫn chưa chạy kịp bước đi của Bambi.
Thôi thì thông cảm, kỹ thuật họ tiên tiến, xảo thuật họ linh động, chờ thêm 100
năm biết đâu mình sẽ có thể bơi theo đàn cá nhỏ lòng tong vây quanh Nemo?
Con
tôi hỏi “Xạo quá ba ơi! Cá cha của Nemo biết đọc chữ”. Không xạo đâu con, nó
khêu gợi trí tưởng tượng của con đó.
Phải
tưởng tượng, liên tưởng, bay bổng.
Phải
di chuyển.
Thơ
di chuyển như những bước chân, nếu gọi bước chân là hiện thực thì chiếc xe đạp
là đôi chân trên hiện thực (hay siêu thực), thời gian sẽ gắn cho xe thêm động
cơ, không gian sẽ gắn cho bước chân động cơ cánh bay, bay vào và vượt qua khỏi
tầng khí quyển. Nếu dừng lại có nghĩa là lùi lại, bước chân mở ra những con
đường, từ đường mòn đến đại lộ, nhiều xa lộ giao nhau, từ mặt phẳng đến không
gian. Gieo mở, đi và bay mãi. Thơ không dừng lại.
Thơ
Mới (còn gọi là Thơ Tiền Chiến) bỏ lại sau những Đường Thi Cổ Điển, đi qua
những ràng buộc luật lệ khắt khe. Đi như đôi hia bảy dặm, bay như Tôn Ngộ Không
cân đẩu vân, rực rỡ vô cùng. “Tình Già” của Phan Khôi, “Lời Kỹ Nữ” của Xuân
Diệu, mấy bài thơ của TTKH …v.v… Ngày xưa những bài này mẹ tôi hay đọc cho
nghe, hồi ấy nó thuộc hàng “Top Ten”, nhưng bây giờ nhai lại như kiểu “Nếu biết
rằng tôi đã có chồng. Trời ơi! Người ấy có buồn không?” hoặc gọi em là “kỹ nữ
ơi”, “ hỡi quý nương” nghe nó sao sao, thì còn là gì nữa, nếu bắt chước con
đường Thơ Mới đã đi qua, thì Thơ Mới sẽ buồn lắm, Thơ Mới sẽ cũ đi.
Trong
thời kỳ này có cuộc hành trình của Xuân Thu Nhã Tập, nhóm này vẫn là dạng phơi
trống, đi chưa hết và vẫn tiếp tục (có thể xem như gieo gợi cho dòng thơ hiện
đại sau này).
Cuộc
sống như một mũi tên lao tới. Có một thời tôi bị thôi thúc bởi những câu thơ
Thanh Tâm Tuyền:
“Vứt
mẩu thuốc cuối cùng xuống dòng sông
mà
hồn mình phơi trên kè đá
chiều
không xanh không tím không hồng
những
ống khói tàu mệt lả”.
Sau
1975 khi ở trại ra, người cách mạng thi ca Thanh Tâm Tuyền có in tập Thơ ở đâu
xa, ông lùi lại viết đa số theo thể cổ phong, không gây chú ý bằng 2 tập trước
là Tôi không còn cô độc và Liên đêm mặt trời tìm thấy.
Mỗi
lúc mỗi thời điểm phải khác đi, Nguyễn Trãi vĩ đại, Hồ Xuân Hương vĩ đại,
Nguyễn Du vĩ đại. Nhưng không vì thế mà rập khuôn tiếp bước. Sau Đoạn Trường
Tân Thanh có nhiều hậu Đoạn Trường Tân Thanh, nhưng như mọi người đều biết tất
bay theo mây và giá trị để lại vô thanh.
Đến
ngã tư, dừng lại một chút, thấy một hành khất thổi còi điều khiển xe cộ qua
lại; thi sĩ kỳ dị Bùi Giáng (Ông mong ước: Khi tôi chết mong kỳ nữ Kim Cương
ngồi đái trên mộ tôi), nhưng định nghĩa thơ của ông không dị kỳ:
“Con
chim thì ta biết nó bay
con
cá thì ta biết nó lội
thằng
thi sĩ thì ta biết nó làm thơ
nhưng
thơ là gì
thì
đó là điều
ta
không biết”.
Vậy
thì càng phải đi tiếp, mênh mông, bát ngát quá. Tìm thơ ở đâu?
Con
ruồi sống vài ngày, con rùa sống cả trăm năm, thời gian phi thời gian nằm trong
một hệ qui chiếu, tất cả chỉ là một sát na, tất cả chỉ là chớp mắt. Kim Tự Tháp
có mấy ngàn năm, rồi cũng sẽ tan biến. Mặt trời sẽ tắt, vũ trụ rồi sẽ được hình
thành từ sự mất đi của vũ trụ khác. Tôi thích nghệ thuật cận đại: Sắp Đặt
(Installation) và Trình Diễn (Performance), được tạo dựng tồn tại khoảnh khắc
và tự xóa bỏ.
Từ
hôm qua đến hôm nay, cổ điển đến hiện đại, chạm vào hôm sau bức tường Max Jacob
“Thơ hiện đại vượt qua mọi lời giải thích”, chạm vào mênh mông bức tường
Archibald MacLeish “Một bài thơ không nên có nghĩa. Nhưng là thơ”.
Nghệ
thuật nói chung, thơ nói riêng: Thi ca là bước đi tiến hoá đi tới và sáng tạo
vượt qua, đi tới chưa chắc đã hay, nhưng ít nhất tạo được nhúc nhích. (Ai đó
nói:Thà làm thơ mói dở còn hơn thơ cũ hay” tôi không thích điều này, đấy Cao
Bát Quát đấy, lúc nào cũng hay). Nhà thơ là kẻ thất bại vận hành chữ trên hành
trình từ khởi điểm này đến khởi điểm khác, là kẻ ý thức về đỉnh cao chứ không
thể chạm tới đỉnh cao…
II/.
HIỆN TRẠNG THƠ:
Và
thơ đương đại Việt Nam? Một tra vấn về số mạng sứ mạng của thơ.
Có
một số nhiều đôi mắt trăm tuổi nhìn thơ hiện đại khai phá và cách tân qua kính
lúp không thiện cảm, nhìn thể nghiệm bằng sự dị ứng và chối bỏ. Do vậy từ lâu
thơ chạm phải những rào cản lớn, đó là các biên tập viên dè dặt của nhà xuất
bản, những người chọn thơ cho báo chí và tạp chí; dĩ nhiên là họ thực hiện theo
sự “nhắc nhở” ở trên: Thơ phải có tiêu chí, phải được định hướng, phải xác định
rõ ràng. Đối với thơ không có cái gọi xác định, mà nó ám ảnh tình trạng tâm
thức phi xác định. Thơ là giấc mơ đời sống tâm linh, không chịu tầng áp bức
nào. Thơ ở vị trí của mức thủy ngân trong nhiệt kế, tự nhiên đo lường ý thức
tâm hồn nóng lạnh buồn vui của bản ngã, không gì có thể đè mức dao động ấy.
Tiếc thay cũng có những người thỏa hiệp, tự biên tập làm cũ chính mình, nép
mình vào trong cánh cửa để chữ được phơi bày ra, vì vậy không khó hiểu khi thơ
phi thơ được sản sinh vô tính hàng loạt. Trong guồng máy văn chương thi ca quán
tính, cũng có một số khuôn mặt đam mê cái mới đam mê cái khác nhưng cũng tự lệ
thuộc quanh quẩn trong vòng tròn đã được vẽ sẳn. Bi kịch ở chỗ thơ chống lại
thơ ấy vẫn còn tiếp tục và trở thành bi kịch khác. Có người nói nếu anh giỏi
thì thơ phải biết lách, trời ơi! Thơ phải hèn vậy sao?
Nhưng…
Thơ chân chính chân thực, Thơ viết Hoa, thơ đích thực không cam chịu cư trú
trong bốn bức tường, thơ là hơi thở nên cần nơi thông thoáng đầy đủ dưỡng khí.
Cuộc cách mạng viễn thông tạo ra lực nam châm thu hút dòng thơ nỗ lực tìm kiếm,
tác giả thơ có điều kiện bày tỏ trọn vẹn, sự thể hiện thể nghiệm được chú ý, sự
trung thực được đồng tình; các websites các blogs và bây giờ là các trang
facebook cá nhân, nơi chốn được thơ tìm đến (Tất nhiên ở đó vẫn có rác, tự do
mà, rác thì môi trường nào cũng có); cuộc cách mạng viễn thông đưa thế giới nằm
trong lòng bàn tay, biến dàn vi tính trở thành một nhà xuất bản, sách in ra mỹ
thuật không thua gì ở những nhà in “chính qui”. Những tác giả xuất hiện ở nhà
in mini này nhìn thấy “đứa con” được mang khuôn mặt của chính mình mà giá trị
là sự hài lòng.
Sự
gì tốt, sự ấy thấu thị, chiếm được ưu thế và nhiều ưa chuộng , con đường phát
triển không lùi lại của thơ là một xu thế trào dâng trào lưu, chứ không phải
những mode thời trang thoáng qua.
Một
câu nói rất xưa nhưng luôn đúng “Thời gian là thước đo”. Thi ca nói đơn giản
nhẹ nhàng là những mùa mới, nhưng mùa đi tới. Quy luật của văn chương
chuyển dịch thay đổi đi tới, đi tới về phía trước, đi tới cái Khác.
VŨ
TRỌNG QUANG
(f
nhắc lại đã 16 năm)