LỤC BÁT VÔ ĐỀ
Bậu về từ cõi Nhớ Quên
Vẫn dung nhan cũ vẫn đền thơ xưa
Qua ngồi gỡ nốt hạt mưa
Đậu trên mí mắt bậu vừa phân vân.
Bậu về vén áo Sở Tần
Vẫn oan trái trước vẫn trần duyên sau
Qua ngồi vuốt sợi tóc nhàu
Rơi trên ngực bậu đã màu thu đông.
Bậu về ngơ ngẩn Xuyên Không
Vẫn lung linh mộng vẫn bồng bềnh mơ
Qua ngồi lật nát miền thơ
Tìm qua trong bậu giữa mờ mịt sương.
Bậu về gõ bước Hoang Đường
Vẫn liêu trai ấy vẫn thường mộng đây
Qua ngồi cỡi đám mây bay
Chợt hương sắc bậu sa đầy đêm nhau.
Bậu về ngã bóng Biển Dâu
Vẫn nông cạn khóc vẫn sâu thẳm cười
Qua ngồi dụ ngọt dỗ tươi
Hình như bậu vẫn một đời thương qua.
Bậu về rũ sóng Phù Hoa
Vẫn chơn chất khát vẫn hà hải say
Qua ngồi đếm nợ trả vay
Chỉ còn mỗi bậu chìa vai...
Qua về!
CÁI ĐÊM BUỘT MIỆNG
GỌI MÌNH.
Cái đêm bậu gọi Mình ơi
Qua rưng rưng mắt thương người oan khiên
Nắng mưa khô ướt hai miền
Đêm chung đụng chợt về nghiêng một mùa.
Cái đêm qua gọi Mình ơi
Bậu cười khổ sở tình nơi mộng hờ
Trăm năm ai rỗi mà chờ
Thương chi cho uổng từng vơ vét này.
Cái đêm xúm gọi Mình ơi
Cả hai chết lặng một trời hợp tan
Qua hôn môi bậu sỗ sàng
Đỏ chi đỏ thế, đầu hàng nhau thôi!
___________
MUỐI MẶT VỀ QUÊ.
Qua sông,
Ngại tiếng Bớ đò
Sợ chèo khua sớm, mẹ cò hoang mang
Bóng quê thấp thoáng tre làng
Người về cúi mặt, sương tràn xuống môi.
Qua gò,
Chạm tiếng Chìa vôi
Rùng mình che nón, sợ trôi mất lòng
Ngập ngừng thổ mộ cha ông
Người về mấy lạy, gió đồng mấy reo.
Qua thềm,
Gỡ tiếng thơ treo
Sợ ca dao nhắc dấu bèo sông xưa
Dập dềnh sóng đẩy buồm đưa
Người về rẽ tóc, nắng mưa trắng đầu.