LÂM CHƯƠNG.
Sinh năm 1942 tại quận Gò Dầu Hạ, Tây Ninh.
Đầu thập niên 60 bỏ nhà đi bụi đời ở miền Trung
bắt đầu làm thơ viết văn.
Nhập ngủ khóa 24 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Ra trường
phục vụ trong binh chủng Biệt Động Quân.
Sau năm 1975 đi tù hơn 10 năm ( 1975- 1985).
Vượt biển , và năm 1987 định cư tại Boston,
Massachusetts Hoa Kỳ.
Trước 75 viết cho Nghệ Thuật ( Mai Thảo), Văn. Hải
ngoại có bài trên các tuyển tập Thơ Thái Tú hạp (1999), Thơ Văn Hải
Ngoại (2000), Luân Hoán- Một Đời Thơ( nhiều tác giả)(2005). Thơ Những
Người Thua Cuộc(2019) Sống Publishing.
Tác phẩm đã xuất bản:
-Loài Cây Nhớ Gió(1971,thơ) NXB Khai Phá.
-Đoạn Đường Hốt Tất Liệt(1998, Tập Truyện) NXB Văn
Mới.
-Lò Cừ(2000, Tập Truyện) NXB Văn Mới.
-Đi Giữa Bầy Thú Dữ(2002,Truyện Vừa) NXB Văn Mới.
-Truyện Và Những Đoản Văn(2004) NXB Văn Mới.
Tôi thích những truyện của Lâm Chương. Cũng giống như
Thảo Trường, ông viết bằng những trãi nghiệm sống của chính mình. Ra
đời, đi lính, đi tù, đi vượt biên bị lường gạt. Ông khắng khít với
nỗi đau khổ nhiều hơn là niềm hạnh phúc. Ông ví những người không
còn nhân tính đã hành hạ những kẻ sa cơ thất thế trong tù giống như
những cơn gió quất vào đời sống, ông đã viết về những cơn gió bằng
lời văn không hằn học, không chua chát, sau cùng, ông quên đi và chỉ
nhớ những điều tốt đẹp của con người.
ĐỜI TA CŨNG RẤT TẦM THƯỜNG
Ta ở nhà thuê. Nghèo. Thất nghiệp
Ít bạn bè lui tới làm thân
Lấy trà rượu một mình khuây khoả
Dù không vui cũng tiếng cười khan
Ta ốm yếu thường hay bệnh vặt
Mưa nắng nhiều sổ mũi ho hen
Trời trở gió đau xương thấp khớp
Sức trói gà nên ngại bon chen
Đêm ngủ muộn. Nhà un khói thuốc
Mắt nhập nhòe chữ nghĩa. Đèn soi
Bài thơ viết nửa chừng cạn ý
Vợ buồng trong ngái ngủ. Khuya rồi
Mai thức dậy thấy mình vẫn thế
Vẫn rong rêu râu tóc bờm xờm
Thân cũ quá dường như đóng bụi
Trong cái vòng lẩn quẩn áo cơm
Ta biết ta bất tài vô tướng
Lại chây lười, quen thói rong chơi
Tri thiên mệnh đâu cần năm chục
Thuở đầu xanh ta đã biết rồi
Cũng có lúc buồn tình ngẫm nghĩ
Muốn vô chùa cạo trọc, đi tu
Nhưng còn tiếc cái mùi tục lụy
Dứt không đành nên nên khó làm sư
Người xưa lánh đời đi ở ẩn
Ta lánh đời chẳng biết đi đâu
Thôi, đóng cửa ngồi nhà uống rượu
Tuý ngọa trên giường...quắt cần câu
Chẳng lý chuyện yêu đời hay chán
Sống tàng tàng nhưng cứ sống chơi
Có kẻ chê rằng vô tích sự
Lời thị phi ta bỏ ngoài tai
Ngưởi quân tử ăn chẳng cầu no
Ta phàm phu quen thói hàm hồ
Lấy dĩ thực vi tiên làm trọng
Và giữ lòng thanh thản nhàn cư
Ai chí lớn bao đồng thiên hạ
Ta trí cùn lo việc tu thân
Không làm thiện cũng không làm ác
Chỉ làm người đi đứng hai chân.
(1996)
SAU NHỮNG NĂM ĐI XA TRỞ VỀ VIẾT BÀI THƠ NGÀY GIỖ MÁ
Má tôi mất năm tôi mười hai tuổi
Tôi ra ngoài hiên đứng khóc
Ngó lên cây me già buồn hiu trước ngõ
Mây trắng bay qua tàng cây lá nhỏ
Nắng xế chiều vàng úa trên sân
Đàn gà con kiếm ăn trong hàng dâm bụt
Tôi biết từ đây tôi như con gà côi cút
Phải tập bươi tập sống một mình
Rồi những sớm hôm trái gió trở trời
Không ai sờ trán tôi thăm chừng nóng lạnh
Không có bàn tay nào vuốt tóc tôi
Trong những đêm khuya cựa mình trở giấc.
Ngày đưa tang tôi không còn nước mắt
Lầm lũi đi trong đám người chân đất
Trời âm u sương muối mùa đông
Gió tháng chạp se da quần áo ngắn
Nén tiếng khóc vào trong lồng ngực
Tôi nghẹn ngào ngó xuống bàn chân
Bàn chân lấm bùn đen câm nín
Như nỗi lòng khép kín trong tôi.
Cảnh nhà trống trước trống sau
Vách liếp che không ngăn được gió lùa
Manh chiếu thấm mồ hôi
Mùng mền thâm niên thủng lổ
Đêm tôi nằm co đắp mền không đủ ấm
Hai bàn tay kẹp vào đùi
Nghe chó sủa sợ ma và bóng tối
Tuổi thơ tôi có những đêm dài tiếp nối
Đêm nào cũng nước mắt rưng rưng.
Lửa củi đơn sơ bếp tro tàn lạnh
Thùng gạo trong nhà đong chẳng đầy lon
Liếp rau sau hè không tay người chăm sóc
Cỏ dại mọc chen cây ớt cây cà.
Ba tôi làm con gà trống chạy rông
Tha về từng hạt gạo nuôi đàn con ốm đói
Anh chị tôi đội nón mê mặc quần dưới rốn
Bỏ học đi ra đồng mót lúa
Những đứa em tôi mặt mày lem luốc
Mũi chảy thò lò và khóc đòi ăn.
Tôi không biết hạnh phúc là gì
Cũng không hiểu thế nào là đau khổ
Có những hoàng hôn nắng ráng mỡ gà
Tôi dẫn em ra đầu ngõ ngóng anh chị tôi về
Nghe tiếng chim cu từ rừng xa vọng lại
Nghe gió từ bờ sông thổi lên
Tôi buồn mà không hiểu vì sao.
Đêm tháng bảy thằng em tôi mất
Trời mưa dầm dột ướt chiếc giường tre
Gió vi vút luồn qua khe vách
Như quỷ thần réo gọi hồn ma
Ba tôi đắp mặt em bằng manh chiếu cũ
Trên đầu nằm thắp một ngọn đèn lu
Đèn trứng vịt không soi người tỏ mặt
Nhang khói quyện mùi nhà cửa âm u
Ba gục đầu ngồi lặng thinh chờ trời sáng
Anh chị em tôi đứng nép vào nhau
Vừa hỉ mũi vừa lau nước mắt.
Tôi thương em không thể nào kể xiết
Nhớ lúc em đi ra đi vào đói bụng
Con nhà nghèo đâu dám mơ miếng thịt
Đời cúi thấp ngó hoài mặt đất
Trên lưng đè tảng đá ngàn cân.
Người lối xóm cho cái hòm gổ tạp
Đưa em đi bằng chiếc xe trâu
Em về đất nằm bên cạnh má
Trên khu gò đầy những cỏ may.
Rồi những thằng bạn nhỏ mau quên
Hay đùa chơi dưới cây me già trước ngõ
Chẳng đứa nào còn nhắc em tôi
Những buổi trưa tôi thường một mình đi bộ
Lên gò ngồi nhớ má thương em.
Tôi lớn lên trong niềm tủi cực
Có lúc cắn răng để đừng bật khóc
Bà con xa ngoảnh mặt làm ngơ
Bà con gần nhìn nhau ghẻ lạnh.
Tôi bước đi trên dãy đất này
Lòng buốt nhức qua bao ngày thương khó
Đêm thắp đèn ngồi mơ một chùm hoa đỏ
Và môi ai nở một nụ cười.
( June 12/ 2003)
NGƯỜI DI CƯ MANG BỐN NGÀN NĂM LỊCH SỬ
Phía trước tôi
Con đường cứ lớn dần lên
Lớn dần lên xa lạ
Khi tôi đến
Thời gian quá trễ
Những con tàu về phía tương lai
Đã khởi hành từ bao năm trước.
Tôi người khách cô đơn
Lạc giữa thành phố lớn
Hành trang tôi là tục ngữ ca dao
Là tập quán từ nghìn xưa để lại
Mang trong lòng hình ảnh cha ông
Sống lặng lẽ như nhà hiền triết
Đêm chiêm bao
Còn thấy ngôi chùa cổ
Ông sư già
Tiếng chuông khuya gọi hồn tỉnh thức
Còn thấy con trâu kéo cày thuở trước
Cánh đồng mùa khô nứt nẻ
Khu rừng chưa kịp hồi sinh
Của một thời tàn phá
Bàn chân tôi
Chưa sạch mùi bùn
Của những ao đầm kênh rạch
Da tôi vàng sốt rét kinh niên
Mang chứng tích một quê nhà thương khó.
Tôi bỏ lại đằng sau
Bóng tối đêm dài trùng tu cửa mộ
Những người chưa kịp sống hôm nay
Đã muốn đầu thai kiếp khác
Những bức tường mọc lên vội vã
Che cái nghèo trong nỗi oan khiên.
Tôi bỏ lại đằng sau