YÊU CHÀNG MÃI MÃI
Thơ
của Nguyễn Thị Ngọc Diễm,
báo
Văn (Mai Thảo) đăng tháng Giêng 1990.
Tôi
yêu chàng như yêu loài thú dữ
Sống
ngang tàng nơi rừng thẳm hoang sơ.
Những
chiều buông thấp thoáng ánh sao mờ,
Rừng
nguyên thủy khoác lên màu lữ thứ.
Tôi
yêu chàng bằng tháng năm tình tứ,
Lời du
dương thắp sáng núi đồi xanh,
Triều
thương yêu dâng khắp các kinh thành,
Lòng
âu yếm toả lan ngàn phố thị.
Tôi
yêu chàng yêu cả lời dị nghị :
Những
đào hoa ong bướm phất phơ bay,
Đàn
thiêu thân chỉ sống sót trong ngày;
Tình
một thoáng không là tình muôn thuở.
Những
tình sầu chỉ là tình dang dở,
Sóng
thời gian tàn phá đập yêu đương…
Bão
hờn ghen mang sắc thái dị thường,
Và gầm
thét những chùm rêu gia phả !
Tôi
yêu chàng như yêu loài gạch đá,
Đứng
lặng câm nơi trần thế xôn xao.
Dẫu
tình yêu quỳ bên gối thì thào,
Không
lay động mảy may bầu sương khói.
Tôi
yêu chàng như lầm đường lạc lối,
Trong
đêm đen dò dẫm bước chân hoang.
Dựng
tình yêu trên bao lối thập toàn,
Rồi
đau đớn khi hồn non rướm máu !
Tôi
yêu chàng như cuồng nhân chôn dấu
Khối
châu huyền thầm lặng với niềm tin,
Một
ngày kia tôi tìm lại ánh nhìn
Nơi
hoàng tử của rừng xanh khả ái.
Tôi
yêu chàng bằng con tim tê tái,
Khối
hoàng kim lẩn khuất chốn mù sương,
Và
tình kia ngạo nghễ đứng giữa đường
Lòng
chai đá dựng nên ngàn bia chắn.
Cho
tình sử mai sau càng cay đắng,
Dang
đôi tay xin lặng lẽ giã từ !
Tôi
yêu chàng không để lại tình thư :
Dù
chiến bại vẫn yêu chàng mãi mãi … ./.
ĐI NGỦ SỚM
Tối nay gác bút treo lầu mộng,
Theo vầng trăng nhỏ đến cung Hằng.
Lung linh ánh sáng đường mây rộng,
Bốn tỷ trần gian ai biết chăng ?
Tôi biết, này cô thi sĩ ơi :
Cung Hằng lạnh lẽo khác xa đời.
Đừng đi đâu thế xa xôi lắm.
Ở lại cùng tôi vui khắp nơi.
Đêm nay giấu bút rời nghiên mực,
Lặng lẽ bay theo những gót hài.
Xiêm y rực rỡ cung Hằng thức,
Vũ nữ cùng nhau nhảy đến mai.
Tôi thấy này cô thi sĩ mê,
Người ta đi ngủ khi đêm về.
Riêng cô tách sớm rời lầu mộng,
Đến xem hồng hạc múa Hằng khê.
Nguyễn Thị Ngọc Diễm, 27 tháng 7 năm 2020