PHƯỢT XUÂN GẶP NGUYỄN DU!
Xuân cứ thoi đưa! Không còn én,
Lê đã khác xưa nở trắng rừng.
Cỏ xanh bi giờ hết chỗ mọc
Người "check - in" nhộn nhạo tưng bừng.
Mơ mơ quãng vắng ta bỗng gặp,
Thoáng trông đã như thể người quen.
Cúi đầu! Ướm giọng ta thưa thốt,
Thì ra là Cụ - Nguyễn - Tiên - Điền!
Trời đất! Chẳng rõ mơ hay thực,
Trẻ ranh cứ thử tí xem sao!
Đọc sai vài tiếng thơ của Nguyễn,
Biết đầu rồi nữa là chiêm bao.
Cả cười! "Này này ông khách lạ,
Thử ta? Kể cũng khá khôn ngoan.
Hữu duyên xin chớ! Chớ ngờ vực,
Trăm năm! Trong cõi! Bóng hôn hoàng"!
"Khóc Tiểu Thanh? Khéo - dư - nước - mắt?
Hay Cụ lo hậu thế lãng quên?
Trời! Sao khổ! Khổ thế! Khổ thế!
Buông không buông! Lại chuốc lụy phiền!
Bao người vì Cụ! Oan oan nghiệt,
Bao người nhờ Cụ! Danh danh vang.
Truyện Kiều - tựa chiến trường khốc hại,
Bút giấy còn kia! Thảm thảm thương".
Nghe xong Nguyễn Du ôm mặt khóc,
"Lỗi tại ta! Đúng lỗi tại ta...
Giá như thủa ấy thề bẻ bút,
Tro bụi hư vô! Xóa xóa nhòa.
Ta nghĩ cạn "văn chương vô mệnh"!
Đâu ngờ chốn bãi đạn rừng chông.
Đâu ngờ cũng tiền oan nghiệp chướng,
Mua vui! Mắc họa! Não não lòng".
Xin hỏi Cụ! "Giấc mơ Từ Hải
Hay chăng đắc ý giữa đêm trường
Từ Hải sáng như một ánh chớp
Ảo mộng tan! Đổ bóng hoàng hôn?
Mộng anh hùng tan vì nữ sắc,
Vết xe xưa chữ nghĩa nương theo
Cái bóng Trung Hoa! Che che tất
Hao gầy đi! Không ít trang Kiều".
"Trời đất! Lời người như dao sắc,
Cứa tim ta! Máu nhỏ! Lệ rơi.
Vòng kim cô trên đầu khó gỡ,
Cái bóng Trung Hoa...Cả ngàn đời.
Như hạc gỗ trên đình đông cứng,
Ngạt thở dài dài giữa khói hương.
Thiêng liêng quá! Quên đôi cánh vỗ,
Quên trời xanh! Quên gió! Quên sương..."!
Bỗng giật mình! Mây vần. Gió giục,
Mưa đá rơi! Sấm sét xé trời.
Khách du lịch tìm nơi trú náu,
Nguyễn Tiên Điền phút chốc...bốc hơi!
Cuộc kì ngộ! Hỏi bao phượt thủ
Được như ta? Gặp Cụ Tiên Điền?
Và lại được búa xua vặn vẹo,
Khỏi dư nước mắt khóc Đạm Tiên!
CHIỀU XUÂN HỒ NÚI CỐC
[ Bài cũ. Mình vốn cực ghét...huyền thoại các loại!]
----
Chiều xuân tĩnh lặng hồ. Tĩnh lặng
Mơ mơ sương khói. Biếc xanh cây
Có câu chuyện tình trong huyền thoại
Nàng Công chàng Cốc...ở đâu đây!
Chuyện tình bi ai! Ai khéo kể!
Nước mắt thành sông! Thật não lòng!
Người chờ! Chờ mãi! Hóa thành núi!
Ôi! Mông lung mông lung mông lung!
Một ngày đẹp giời ông nhạc sĩ
Ghé thăm rồi viết một khúc ca
Thổn thức, bi ai và réo rắt
Tiếng đồn cứ thế mà vang xa!
Vùng hồ xanh biếc ta thường đến
Xanh cây. Xanh núi. Nước trong xanh
Hoa dại bốn mùa lặng lẽ nở
Bình yên như vạn thủa yên bình!
Mơ mơ sương mơ mơ sóng khói
Chỉ vậy thôi! Đã đủ an lành
Vời vợi xa miên man mây núi
Ta thả hồn vào nước biếc xanh!
Bật cười! Chuyện tình thành vớ vẩn!
Nhân gian đã mệt mỏi lắm rồi
Nơi bình yên! Xin đừng thêu dệt
Khổ lụy! Bi ai! Ối giời ơi!
NHÀ THƠ
1.
Khi hắn mở miệng
Khi hắn gõ bàn phím
Hắn tự vẽ chân dung
Ngôn từ dẫn dắt
Ngôn từ điều hành
Ngôn từ lôi kéo và dẫn dụ
Hắn bị dẫn ra đấu trường ngôn từ
Bị dẫn ra pháp trường ngôn từ
Bị dẫn ra tòa án ngôn từ
Bị dẫn ra quảng trường ngôn từ
Một mình đối mặt
Tự mình biện hộ
Tự mình chịu đựng mọi phán xử mọi tung hô mọi thờ ơ mọi hững hờ mọi vồ vập...
Một mình
Chỉ có ngôn từ đồng hành
Chỉ có ngôn từ phát lộ
Chỉ có ngôn từ nhuộm đen nhuộm đỏ
Chỉ có ngôn từ dẫn đến tăm tối đường hầm
Chỉ có ngôn từ chắp cánh bay lên miền thượng giới
Chỉ có ngôn từ đưa dẫn về miền địa ngục
Chỉ có ngôn từ...
Đừng bận tâm đảo lưỡi bảy lần
Đừng bận tâm lựa lời cho vừa lòng ai đó vừa lòng đám đông
Cái chết đã được báo trước
Đừng bận tâm những đón rào những tu từ màu mè ong bướm
Đừng bận tâm những yêu ghét khen chê
Thói đời muôn thủa
Cho vô thùng rác lãng quên...
Hắn tự nhủ
Âm thầm tự nhủ.
Mở miệng cùng hoa lá cỏ cây
Cùng trời cao mây trắng
Cùng sông sâu biển lớn
Cùng núi cao rừng thẳm
Cùng ong cùng bướm cùng nhánh cỏ gầy
Cùng con chó con mèo
Cùng viên sỏi cuội...
Nếu chán người vì người đáng chán
Chuyện cũ xưa như trái đất này
Mở miệng và dửng dưng
Tất cả xem như xa lạ
Thế giới mênh mông và bé tẹo
Nhân gian chật đầy và vắng ngắt
Ồn ào và trống rỗng
Ngắt kết nối đã rất lâu rồi
Chốn lưu đày không sắc không hương
Mùa địa ngục vĩnh hằng
2.
Khi cao hứng và khi thấp hứng
Hắn viết
Cũng gọi là chém gió tơi bời
Thiên hạ nhìn hắn thành một kẻ dở hơi
Nhưng hắn tin
Tuyệt đối tin hắn - thiên - tài
Người nhà giời
Tiên bị đày xuống miền hạ giới
Ngôn sứ
Người gieo hạt trên cánh đồng chữ nghĩa
Sứ mệnh cao siêu dự báo, tiên tri
Nơi kết tụ khát vọng ước mơ nhân loại...
Ôi! Hắn nghĩ thế và tin là thế
Trong và sáng và hồn nhiên
Như một cô tiên
Như một cậu điên
Nhà thơ là thế gã dở hơi
Ngoại lệ kì khôi
Mơ mộng hão huyền nực cười bi đát thông thái xuẩn ngốc cao ngạo nhếch nhác tinh tường ngơ ngác mua vui vài trống canh thức tỉnh ngàn đời vô tăm tích ngàn năm không chết...
Ô! Nhà thơ!
Hắn được tượng hình từ bí ẩn u huyền máu huyết u huyền tứ tượng ngũ hành u huyền gió mưa trăng sao nhật nguyệt...
Ô! Nhà thơ!
Ngoại lệ kì khôi!
Hắn sống nhung nhăng giữa cuộc đời
Cõi ta bà! Nhiều người cao giọng khinh bỉ
Hắn ngơ ngác hoàn toàn chẳng hiểu
Ta bà là cái cõi gì?
Vì sao lại cứ phải cao giọng khinh khi?
Vô số người liên mồm giải thoát giải thoát
Hắn càng ngơ ngác
Ờ ờ giải thoát là cái quái gì?
Ờ ờ là cái quái gì?
Rất chi là mê li