Ông bà Hương Giáo Trần Tấn Giỏi có cô
con gái lớn và hai cậu con trai kế. Cô trưởng nữ tên Trần Ngọc Diệm, còn cậu
trưởng nam tên Trần Tấn Hên, cậu thứ nam tên Trần Tấn Giàu. Nhà của họ ở Xóm
Tre, giáp ranh với chợ Vòng Nhỏ. Hồi còn trứng nước, lũ con của họ èo uột. Bà
Hương Giáo Giỏi luôn siêng chăm tụng Kinh DượcSư Lưu Ly Quang Như Lai và hai
phẩm Dược Vương Bồ Tát và Phẩm Phổ Môn trong Diệu Pháp Liên Hoa Kinh nên cả ba
đều bình an, lại mập mạnh, hồng hào hơn lũ trẻ lối xóm.
Xóm Tre thuộc đất gò, nhưng chung
quanh là ruộng trũng. Ở xóm không có sông rạch khe ngòi nào chảy qua nên dân
chúng phải đào giếng. Rất may là nhà ông Hương Giáo đâu đít với mé ruộng sau
gò, ở đó có giòng rạch nhỏ lượn quanh gò. Lại có thêm ao, bàu, lung, vũng gần
đó, nên mỗi khi nước lớn, cả nhà ra đó gánh nước đem về đổ đầy lu, khạp, ảng,
bồn... Ông Hương Giáo Thiện sai người bắc chiếc cầu nhũi từ bờ xuống rạch để
đàn bà con gái trong nhà ra đó ngồi giặt quần áo, hoặc vo gạo, rửa rau hay ngồi
câu cá, câu tôm.
Tía của ông hương Giáo Giỏi là ông Tám
Vĩnh khá giàu. Trước khi gác đòn dong để cất nhà nầy thì có một con chồn từ
trong bụi rậm chạy ra, bị con chó Phèn chụp được. Ông liền hét gọi người tớ
trai tên Bảy Hiệp cứu con chồn, cho thuốc để anh ta xức lên những vết thương
cho nó. Vì bị chảy máu nhiều nên chồn đuối sức. Bảy Hiệp phải đem nó về chòi
riêng cho nó dưỡng thương. Mỗi ngày hai bữa, anh ta cho nó uống nước canh cá và
uống nước đường để nó mau lợi sức. Sau đó, anh ta cho nó ăn cá lụn vụn, ăn tép
bạc. Khi chồn hoàn toàn bình phục, anh ta mới chịu phóng sanh cho nó.
Ít lâu, Bảy Hiệp về chợ Bình Đông
phụng dưỡng song thân. Vì nghèo và không có tiền bạc cùng cơ hội thuận tiện nên
anh ta không về Xóm Tre viếng thăm chủ cũ, chỉ lâu lâu nhờ người văn hay chữ
tốt viết thơ vấn an chủ mà thôi.
Nhà của ông Hương Giáo Giỏi rất khang
trang, gồm 3 hai gian 2 chái, nền đá da qui cao tới ngực. Sân trước và sân sau,
ông dành để phơi lúa nên không bày hòn non bộ và các chậu bông kiểng chi hết.
Nhưng từ cổng đưa vào sân, ông có trổ lối đi rải ngói vụn, hai bên có trồng cây
thông thiên, cây trắc bách diệp, cây trúc đào, cây mộc, cây dương liễu, cây
bằng lăng...
Trong nhà, ông bày bàn ghế bằng gỗ cẩm
lai, tủ thờ bằng cây gỏ cẩn xa cừ.
Gian bên trái và gian bên mặt, ông bày
bộ ngựa gỏ dầy cả tấc và trổ nước bóng ngời. Hai tủ kiếng cao ba thước áp vào
vách tường bên trái và vách tường bên mặt, ông bày những món cổ ngoạn quí giá,
những bình pha lê, những món ngoạn hảo bằng ngà, bằng đồng, bằng đá hoa cương.
Trong phòng ăn, ông sắm hai tủ cũng bằng kiếng đựng chén bằng sứ Haviland hoặc
bằng sứ Limoges.
Cô Hai Ngọc Diệm hiền hậu, da ngăm
đen, mặt rỗ hoa mè, nhưng thân hình dong dảy, sắc mặt điềm đạm, tánh tình hiền
hậu. Đã vậy, cô còn giỏi thêu thùa, may vá; luôn cả các món bánh mứt cô đều
thạo, cách làm cỗ bàn, cô tỏ ra khéo léo chẳng nhường ai. Nhưng không hiểu sao
mãi tới 25 tuổi, cô vẫn chưa có ai đưa mai mối mai tới hỏi cô làm vợ. Ông bà
Hương Giáo Giỏi buồn lắm. Ông Hương Giáo Giỏi nhờ làm ruộng trúng mùa, còn bà
vợ khéo làm tương, gài mắm, xẻ khô, vựa than củi, vựa gạo dầu mà tiền bạc họ dư
muôn, ruộng tới hai trăm mẫu. Cho nên cô Hai Ngọc Diệm được cha mẹ cho học tới
bực Thành Chung ở trường Nữ Học Đường, trước khi cô qua học ở trường Mỹ Ngọc Nữ
Công. Còn cậu Ba Tấn Hên và cậu Út Tấn Giàu chỉ học tới năm thứ ba ban Thành
Chung rồi bỏ học. Ông bà Hương Giáo Giỏi thất vọng lắm! Tuy nhiên hai cậu đều
đẹp trai, mỗi cậu một vẻ. Cậu Ba Hên nghiêm trang, mực thước và đôn hậu; còn
cậu Út Giàu thì lém lỉnh, vui tươi, phơi phới. Bởi biết mình chỉ có mỹ mạo mà
thiếu sáng dạ nên cậu Ba thủ phận làm ăn, giúp cha mẹ coi sóc ruộng nương, bồi
bổ vườn tược, chăm lo việc nhà. Cậu còn trồng ba sào cây thuốc để bán cho các
hảng làm thuốc điếu trên Sài Gòn, lại trồng thêm ba sào cây đinh hương bán cho
các tiệm thuốc Bắc của mấy ông Chệt ở Mỹ Tho và ở Gò Công, Tân An. Còn cậu Út
vì ỷ cha mẹ cưng nên chơi bời bạt mạng: nào ra chợ Mỹ Tho cùng lũ bạn nhậu nhẹt
và vầy cuộc gió trăng với đào đĩ, nào đi chợ Trung Lương chơi xập xám, mạt
chược, nào đi Tân Hiệp vui thú hốt me, đá gà.
Ngày mười tám tháng giêng, tức là sau
ngày Tết Ngươn Tiêu 3 ngày, cô Hai Ngọc Diệm qua bên Đạo Thạnh nằm giữa chợ
Trung Lương và chợ Bến Chùa để dự đám giỗ của bà thân mẫu thầy Hương Quản Lâm
văn Mẹo. Thầy nầy là tía của cô Tư Ngọc Cơ vốn là bạn thân của cô, học lực chỉ
tới năm thứ hai ban Thành Chung mà thôi. Cô Tư Lâm thị Ngọc Cơ vốn không có chị
em gái. Trên cô có hai ngưòi anh, dưới cô có cậu em út nên cô được tía má cô
cưng lắm. Cô lại hiền hậu, xinh lịch, thường được cô Hai Ngọc Diệm dạy các môn
thêu thùa, bánh mứt. Trước đó, cô Hai có chủ tâm gán ghép cô Tư cho thằng em kế
của mình. Còn ông bà Hương Quản Mẹo cũng chấm cậu Ba Tấn Hên làm giai tế của
mình. Bởi vậy ông bà Hương Giáo Giỏi cho mai mối tới cầu hôn cô Tư Ngọc Cơ cho
cậu Ba Tấn Hên. Chính ông Bang Biện Võ Hữu Khỏe ở gần chợ Trung Lương lãnh phần
làm mai.
Thấy cô Hai Ngọc Diệm làm bánh thuẩn,
bánh da lợn, bánh bò bông và bánh qui để đi đám giỗ bên nhà ông bà Hương Quản
Mẹo, bà Hương Giáo Giỏi sai con Thêm bắt cặp vịt cà cuống, một hũ mắm tôm chà,
một chục trứng BắcThảo để cô trưởng nữ mình mang theo. Nhưng thay vì sai thằng
Hi đánh xe ngựa đưa cô Hai Ngọc Diệm qua bên Đạo Thạnh, bà lại sai cậu Ba cốt
để cậu làm quen dần với anh em cô Tư Ngọc Cơ.
Cả một tháng ròng, hai cô bạn gái mới
có dịp gặp nhau. Cô Tư Ngọc Cơ bảo bạn:
- Thiệt tình em nhớ chị thắt thẻo ruột
gan, nhưng từ khi đính hôn với anh Ba Hên rồi, em không tiện qua Xóm Tre thăm
chị. Em có nghe ở chợ Bến Chùa có đồng cốt bà Chúa Thạch Cơ nói việc quá khứ vị
lai hay thần sầu. Em muốn chị em mình sau bữa giỗ chánh đến viếng bả cho biết.
Cô Hai Ngọc Diệm cười thông cảm:
- Thiệt tình, chị cũng biết em khao
khát găp thằng Ba Hên, nhưng cả hai lại ngại ngùng nên cứ như mặt trời mặt
trăng hễ mặt nầy ló thì mặt kia lặn. Em muốn nhắn nhe nó chuyện gì thì cứ viết
thơ cho nó, nhưng gởi cho chị để chị chuyển giao cho.
Cậu Ba Tấn Hên chỉ dự buổi giỗ tiên
ngay chiều hôm đó, rồi cáo từ trở về Xóm Tre. Còn cô Hai Ngọc Diệm phải đợi sau
buổi giỗ chánh vào sáng hôm sau, có thể ngày mốt mới về Xóm Tre vì bà Hương
Quản Mẹo quyết cầm cọng cô ở chơi thêm một ngày. Đám giỗ tiên chỉ có vài món sơ
sài như gà nấu cà-ri chà ăn với bún, thịt vit luộc ăn với cháo vịt, bầu xào
lòng gà, thịt luộc và tôm luộc cuốn rau sống chấm mắm tôm chà. Bữa tiệc chỉ có
chừng 10 người bà con, lối xóm. Khuya tới, ông Hương Quản Mẹo sẽ cho lực điền
làm heo.
Trước khi cậu Ba Tấn Hên ra về, cô Tư
Ngọc Cơ vưng lịnh mẹ, gởi tặng ông bà Hương Giáo Giỏi một chục cam tàu, một cân
hồng khô, một con khô cá sưởu, một kí lạp xưởng. Riêng cô tặng cậu một bức
tranh Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, một bức tranh Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát, một chai
dầu thơm Pompéa, một hũ dầu sáp cũng hiệu Pompéa. Trước khi lên xe ngựa, cậu
ngó dáo dác thấy không có ai, bèn cúi xuống hun hai bên má cô, than thở:
- Nhớ em thấy mồ!
Cô điểm mặt cậu, cười ngỏn ngoẻn:
- Anh coi có vẻ lù khù mà cũng tình tứ
đáo để. Coi chừng em đó!
Cậu dúi cho cô mấy cuốn tiểu thuyết mà
cậu vừa mới mua cùng tập thơ mà cậu chép tay, có đóng bìa da và mạ chữ vàng
lóng lánh. Cô liền trở về buồng riêng, mở tập thơ chép tay ra đọc. Toàn là
những bài mà cậu đã trang tặng cho cô. Mỗi trang chép thơ, cậu vẽ những khóm
hoa, chiếc thuyền trên sóng, đôi thiên nga bơi trên mặt hồ trải gương, cặp uyên
ương bên khóm sen hồng, dãy núi dưới vành tà nguyệt, cặp rồng đoanh, đôi phụng
uốn, hình trúc hóa long, hình cúc hóa phụng... Nét vẽ trang trí thiệt khéo,
thiệt thạo. Ở trang vẽ cụm mây lành ôm vầng trang sáng có thêm một bài thơ thất
ngôn bát cú như sau:
GỞI VỀ ĐAO THANH
Tin nhạn thơ hồng gởi Ngọc Cơ
Mùa xuân hôn phối luống mong chờ
Kẻ về lưu áng hương nhung nhớ
Người ở nhìn trời sương phất phơ
Mơ lúc kề vai trong nắng ấm
Tưởng khi má tựa dưới trăng mờ
Nhang trầm xin nguyện đêm đêm thắp
Sen ấu chung bàu vẹn ước mơ.
Cô Tư Ngọc Cơ cảm xúc rưng rưng nước
mắt, nghĩ thầm:
- Người nào lù lì lụt lịt lại địt ra
khói. Còn nguời yêu của mình tuy lù lì lụt lịt lại xịt ra thơ thơm phức ân
tình, ân nghĩa. Đọc bài thơ mùi rệu như vầy mà mình không mềm lòng lõng dạ sao
được?
Nhìn gương mặt hạnh phước của cô Tư
Ngọc Cơ, cô Hai Ngọc Diệm buồn quá đỗi. Bởi cô kém sắc, lại học giỏi nên khó có
kẻ tìm tới cầu hôn cô. Lẽ nào, một kẻ hiền hậu và giỏi công ngôn dung hạnh như
cô mà suốt đời chịu làm gái già trong cái xóm tre trúc chập chùng, đất khô khao
chỉ thích hợp với loại cây đinh hương và cây thuốc lá cho đành? Lại còn ngặt
cho cô về dung mạo, mặt cô chẳng những có rỗ hoa mè mà tóc cô còn cứng nhu rễ
tre. Ông bà mình thường nói:
Những người tóc cứng rễ tre
Mặt rỗ hoa mè, ăn nói khó nghe.
Thiệt ra, cách ăn nói cô Hai rất mềm
mỏng, chơn thiệt. Còn nói theo âm sắc thì giọng cô khàn đục, không trong trẻo
lảnh lót như giọng đờn bà. Ông bà mình thường nói đó là thứ phản thanh; đờn ông
con trai mà nói giọng eo éo, còn đờn bà con gái nói giọng ồ ề khàn đục thì lỗi
số. Đó là trường hợp: thân đờn ông mà dến giọng đờn bà, thân đờn bà mà có giọng
đờn ông.
Hôm giỗ chánh, gia chủ làm các món
cháo lòng, thịt quay, nem nướng... Ông
bà Hương Giáo Giỏi ngồi xe thổ mộ tới
dự đám. Xế trưa, cô Tư Ngọc Cơ sắm đèn nhang cùng mâm ngũ quả gồm cam quít,
lựu, ổi, chuối để đưa bạn tới gặp xác cô bà Chúa Thạch Cơ. Xác là một mụ xồn
xồn, tuổi cỡ 50 ngoài, mập mạp, cặp mắt thiệt lẳng, cái miệng véo von như chim
chìa vôi. Khi ngồi đồng, mụ ăn mặc cổ trang Tàu: mảo phụng thêu kim tuyến, áo
nhiễu đỏ thêu trĩ thêu phụng có gắn hột cườm bằng thủy tinh lóng lánh. Mặt mụ
tô trét son phấn hực hỡ.
Bà Chúa Thạch Cơ bảo cô Tư Ngọc Cơ:
- Nè cô nữ Đạo Thạnh, chuyện chung
thân của cô, cuộc vợ chồng của cô
rồi đây sẽ xuôi chèo mát mái. Cô chớ
nên thắc mắc làm chi. Còn chuyện sanh cơ lập nghiệp của vợ chồng cô sau nầy,
tuy không phát đạt nhiều , nhưng cứ theo ông bà mình dạy thì đại phú do thiên,
tiểu phú do cần. Chồng cô chẳng những có số giàu vừa phải, nhưng tánh anh ta
cũng biết cần kiệm, chớ không phải như thằng em anh ta hoang phí, xa xỉ đâu.
Bà Chúa day qua cô Hai Ngọc Diệm:
- Nè chị Hai nó à, xin chị nó chớ rầu.
Số chị muộn chồng chớ không phải ế chồng đâu. Bởi chị nó đã có đức bổn từ tiền
kiếp, lại có đức nghiệp ở đương kiếp thì thiệt thòi về duyên phận sao được? Rồi
đây chị nó sẽ rõ. Mai mốt đây chị nó sẽ gặp chuyện lạ, chị nó sẽ thấy rằng
phước đức do nghiệp lành. Bởi vì thiên cơ bất khả lậu nên ta không tiện nói
nhiều.
Hai cô thiếu nữ tuy không mấy tin
tưởng, nhưng cúng tiền rất hậu.
° °
°
Rồi một hôm nọ, cô Hai Ngọc Diệm đi
chợ Trung Lương hốt hụi chót. Khi cô ra về thì trời mưa lắc rắc. Cô không tiện
ra ngoài đường để đón xe ngựa về Xóm Tre nên vào nhà lồng chợ tránh mưa. Bỗng
cô gặp gần bên thớt thịt chú Xạch có hai người phụ nữ đang trải chiếu nằm. Một
bà già tuổi ngoài 60, ốm tong teo, mặt nhăn nheo, má hóp. Còn cô thiếu nữ kia
tuổi độ 16, 17, mặt mũi lem luốt, tóc tai dã dượi. Cả hai đều ăn mặc rách rưới,
dơ bẩn, hôi hám. Động lòng trắc ẩn, cô hỏi bà già:
- Thưa bà lão, bà ở đâu tới đây? Bộ
không có nhà cửa gì sao mà phải ngủ ở
thớt thịt như vầy?
Bà lão thổn thức:
- Chẳng giấu gì cô. Tui đây là kế thất
của ông ngoại con nhỏ nầy. Ổng ở Rạch Cát, làm phu khuân vác cho chành lúa của
chú Chệt Húng Lùng. Má nó bị chồng bỏ, rồi sau khi sanh nó ra, bị chứng hậu sản
mà lìa đời. Tui nuôi nó từ khi nó hãy còn trứng nước. Sau đó chồng tui lìa đời.
Hai bà cháu tui dọn qua Xóm Chiếu; tui bán món xôi cuốn bánh phồng để độ nhựt
và cho nó đi học. Ai dè, tui bị chứng chi không biết, cứ kém ăn mất ngủ, thân
thể khô riết nên không đi bán gánh bán bưng gì được. Ai dè phước bất trùng lai,
họa vô đơn chí, xóm tui bị hỏa hoạn. Hai bà cháu quá giang ghe ống để về bên
Đạo Ngạn kiếm nhà cô em chồng tui để tạm tá túc, chờ tui mạnh giỏi, sẽ kiếm chỗ
khác nương náu. Ai dè con em chồng tui chết trước khi tui tới một tháng. Tui
đành ra chợ Trung Lương ăn xin. Còn con nhỏ nầy đi tìm nhà giàu quanh vùng để
làm thuê làm mướn, nhưng không ai biết gốc gác bà cháu tui ra sao, nên nó tìm
việc làm không được. Bởi đó, hai ba cháu đành chờ gặp chỗ mưu sanh nên chiều
chiều về nhà lồng chợ ngủ thớt thịt.
Cô Hai Ngọc Diệm lấy năm cắc bạc, biểu
cô gái mua hũ dầu cù là để đánh gió cho bà ngoại cô và một gói Cảm mạo phát tán
trị bịnh cảm cúm cho bà. Sau đó, cô qua gần ga xe lửa Trung Lương, mướn xe thổ
mộ đưa hai bà cháu về Xóm Tre, trình bày hoàn cảnh ngặt nghèo của họ cho song
thân cô rõ. Ông Hương Giáo Giỏi khen :
- Thấy người hoạn nạn mà con ra tay
cứu vớt thiệt là hạp với cái bổn hoài của tía má vậy.
Bà vợ bảo:
- Căn nhà chứa cối xay lúa và cối giã
gạo cùng mọi nông cụ hãy còn rộng lắm. Để tui sai con Thêm, con Chúc quét dọn
rồi kê vạt tre cho hai bà cháu họ nghĩ tạm.
Khi nhà chứa nông cụ được sạch sẽ và
được kê giường, trải chiếu, giăng mùng xong thì cô Hai Ngọc Diệm pha nước ấm,
lấy khăn bông, khuyên cô gái lau rửa mình mẩy cho bà già Hiệp. Bà Hương Giáo
Giỏi lấy bộ quần áo vải ú hãy còn mới cho bà thay. Cô Hai cũng lấy chiếc áo lụa
tím và chiếc quần hàng lá môn cùng bộ gương lược tuy rẻ tiền nhưng hãy còn mới
đưa cho cô gái, khuyên cô gái nên tắm rửa và mặc quần áo sạch sẽ, chải gỡ tóc
tai cho bóng bẩy hơn. Ai dè, sau khi tắm gội, o bế tóc tai, cô gái trở nên tươi
mát xinh lịch khác thường. Dù giải nắng dầm sương mà cô không đen; nước da cô
chỉ ngăm ngăm thôi, nhưng mịn màng và hồng hào chói lọi, so với cô Tư Ngọc Cơ
thì cô đẹp hơn vài phân.
Cô Hai Ngọc Diệm hỏi:
- Em tên gì ? Thứ mấy ? Hồi trước học
tới lớp mấy? Cô gái lễ phép:
- Thưa cô em là con một của má em, tên
em là Ngọc Nga. Nhưng kể theo anh chị bên dòng đích, em thuộc hàng thứ bảy. Hồi
ở Xóm Chiếu, em học tới lớp nhứt, chỉ đậu bằng tiểu học.
Cô Hai Ngọc Diệm bảo:
- Vậy là em cũng có học lực khá. Số là
người anh nhà bác của chị là Hương Hào Nghĩa có nhà ở cuối xóm. Cặp gái song
sanh của ảnh là Kim Lan và Kim Huệ năm nay được 7 tuổi. Tụi nó chỉ muốn học chữ
tới chừng nào biết viết, biết làm 4 phép toán mới thôi. Em đến đây đúng lúc. Để
chị dàn xếp cho em làm gia sư của hai con Kim.
Bà Hương Giáo Giỏi tán thành:
- Cháu tới đây thiệt may cho cháu mà
cũng may cho hai con Kim nữa.
Con Chúc vừa khi trời chạng vạng, bưng
cho bà già Hiệp một chiếc mâm cây, trên có đặt một thố cháo trắng, một dĩa cá
lóc kho tiêu, một dĩa thịt ướp muối chiên vàng, một dĩa dưa cải chua và một
chén nước tương dầm ớt. Còn cô gái được mời ăn cơm chung với cả nhà xung quanh
chiếc bàn dài đặt giữa phòng
ăn.
Thằng Hi thắp đèn mọi nơi trong nhà,
rồi báo cáo:
- Cậu út vừa đi Bến Tranh về, hiện
thay quần áo trong buồng, sắp ra ngay. Cậu Ba Tấn Hên cười:
- Hôm nay, thằng út mà về đây kịp bữa
ăn cũng là chuyện lạ.
Cậu Út Tấn Giàu xuất hiện với bộ
pyjama bằng lụa lèo màu hột gà, bảo:
- Chẳng có gì lạ hết. Em đội mưa về
đây cốt là báo tin lành cho chị Hai đó thôi.
Chợt thấy có cô gái lạ, cậu bảo:
- Để tối nay, em thuật cho cả nhà
nghe. Bây giờ em đói bụng quá. Ăn cơm xong rồi hẳng hay.
Tại bàn ăn, cậu Út Tấn Giàu nhìn sững
cô gái lạ. Chu choa ơi, con nhà ai mà
đẹp nồng nàn khỏe mạnh như vầy? Cô ta
có mắt sao, mày nguyệt, tóc mun gợn sóng trước trán, da vỏ lựu rám nắng, thân
thể tuy mập mà xinh lại có lưng ong thắt đáy nữa. Cô gái cũng bàng hoàng nhìn
cậu út, mắt long lanh ướt rượt. Cậu út cứ lén lút nhìn cô, tâm trí lửng đửng lờ
đờ, thái độ như con ốc mượn hồn. Bữa cơm chiều nay gồm có món canh chua cá bông
lau nấu với dưa măng, món thịt gà xào sả ớt, món hủ tíu xào với giá sống và tôm
thịt có rải ngò thơm, món cá thịt kho chung đệm trứng luộc, món sườn nướng ướp
củ hành. Thức ăn đã bộn bàng rồi, nhưng cô Hai Ngọc Diệm lại mang lên tô ba
khía trộn chanh đuờng. Nhưng mà ủa lạ! Cậu Út Tấn Giàu cảm thấy thức ăn không
có mùi vị gì cả. Đầu óc cậu cứ lỡn vỡn hình ảnh cô Bảy Ngọc Nga và cái ý định
ve vãn cô cho bằng đuợc.
Bữa cơm vừa xong thì cơn mưa dứt hột.
Đợi cho khách về buồng riêng, cậu
Út Tấn Giàu bảo tía má của mình:
- Ông bà Cai Tổng Thạnh Diệp Phước Tập
ở chợ Bến Chùa có nhờ ông Hương Chủ Thạnh ở Bến Tranh làm mai cưới chị Hai con
cho con trai ổng là Tú Tài Diệp Phước Hơn. Cho nên con liền về đây báo in cho
tía má mừng.
Ông Hương Giáo Giỏi có vẻ suy nghĩ
lung lắm:
- Tía nghe nói ông bà Cai Tổng Tập
lường tro đãi trấu, ăn ở khắc bạc với tá điền và tôi tớ trong nhà. Đó là nơi
thiếu ân đức, làm sao tía má dám làm sui gia với họ cho được?
Bà Hương Giáo Giỏi buồn bực:
- Con Hai nhà mình kể như quá lứa rồi.
Gặp nơi có căn cơ và có con trai khoa bảng thì mình cũng nên định phân duyên nợ
cho nó.
Cô Hai Ngọc Diệm can gián:
- Không được đâu má ôi. Con nghe đồn
cậu Tập chơi bời bạt mạng, có con rơi con rớt cả đống. Con về làm vợ cậu chỉ
mắc công ghen tương khổ sở mà thôi. Biết đâu cậu tham sắc tham tiền rồi bỏ con
bơ vơ nửa chừng?
Cậu Ba Tấn Hên điềm đạm:
- Mình phải điều tra cho kỹ. Miệng lằn
lưỡi mối có nhiều khi sai sự thiệt. Tuy nhiên, mình cũng không nên quá coi
thường lời đồn đãi.
Cậu Út Tấn Giàu cười:
- Con chỉ báo tin cho tía má rõ. Còn
việc quyết định chuyện chung thân cho chị Hai là quyền của tía má. Tuy nhiên,
người đời thích nói ra, chớ ít ai nói vô, do đó mà hư bột hư đường ráo trọi.
Bắt đầu canh một, bà Hương Giáo Giỏi
sửa soạn tụng Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai. Cô Hai Ngọc Diệm cùng con Chúc
cắm ngũ hoa vào bình da rạn gồm bông điệp đỏ, bông hoàng điệp, bông trang
hường, bông nở ngày tím, bông cẩm nhung trắng sọc tím. Trên cái chò ba chân là
cái dĩa quả tử lớn gần bằng cái mâm thau đựng ngũ quả gồm có chuối, mãng cầu
xiêm, trái thơm tây, đào lộn hột, ổi xá lỵ. Đèn pha lê được thắp lên, nhang
ngọc quế được đốt cháy lập lòe. Nghe tiếng bà chủ nhà tụng kinh, bà già Hiệp
chổi dậy súc miệng, rửa mặt và chải đầu để bước ra trung đường nghe kinh.
° °
°
Sáng hôm sau, cô Bảy Ngọc Nga lên
trung đường thưa với ông bà Hương
Giáo Giỏi:
- Thưa ông bà, ngoại của cháu đã giảm
bịnh. Ngoại biểu cháu lên đây xin phép ông bà cho hai bà cháu của cháu kiếu từ.
Ông Hương Giáo Giỏi đang nhâm nhi chén
trà Liên Tâm, liền ngăn lại:
- Bà ngoại của cháu chưa lợi sức. Xin
cứ ở đây tinh dưỡng cho tới khi nào hoàn toàn bình phục hẳng hay.
Bà Hương Giáo Giỏi nói:
- Cháu quên chuyện dạy học rồi sao?
Cháu mà đi làm mướn thì uổng công ăn học của cháu, lại cực thân cực xác lắm
cháu ôi!
Cô Hai Ngọc Diệm dịu dàng:
- Em có nghe bác gái em nói đó không?
Thôi thì cung kính bất như tuân lịnh.
Cô Bảy Ngọc Nga đành về khuyên bà già
Hiệp ở nán lại Xóm Tre. Cô Hai
Ngọc Diệm soạn mớ quần áo tươm tất cho
cô Bảy. Còn bà Hương Giáo soạn mớ quần áo lành lặn cho bà già Hiệp. Hôm sau,
khi mở rương ra để tìm chiếc áo túi màu hường cánh sen, cô Hai chợt thấy đôi
bông tai bằng đồng nhận mặt hổ phách hơi cũ, liền chùi sáng để tặng cô Bảy kèm
với chiếc áo túi. Ai dè khi cô Bảy đeo bông vào tai thì chất đồng biến thành
vàng pha đồng sáng trưng, còn hổ phách giống như ngọc truờng thọ tức là loại
kim cương màu vàng như màu hoa trường thọ (jonquille), sáng chói hơn hoàng ngọc
(topaze) thập phần.
Riêng cô Tư Ngọc Cơ một hôm mượn cớ đi
Xóm Tre để cho biết khách lạ, nhưng cốt gặp mặt cậu Ba Tấn Hên. Cô mang một
chục xoài cát, một chai nước mắm Hòn, một mớ tôm trứng chấy, một ơ cá bống
trứng kho tiêu để làm quà tía má chồng tương lai của mình. Cô cũng không quên
biếu cô Bảy Ngọc Nga chiếc áo xuyến tím, chiếc quần cẩm cuốn đen và một chiếc
vòng bánh ú bằng đồng gọi là lễ sơ kiến. Chu choa ơi, chiếc vòng khi lồng vào
cườm tay mặt cô Bảy rồi thì màu đồng đỏ trở thành màu vàng diệp lóng lánh.
Những hình bánh ú (hình Kim Tự Tháp) chạm trên mặt đồng thì sáng hơn vàng chảy
lõng, đẹp không bút mực nào tả xiết. Ai cũng lấy làm lạ.
Cô Tư Ngọc Cơ không đẹp lắm, nhưng rất
cao sang quí phái và thiệt có duyên, lại khéo trang điểm. Cô mặc chiếc áo dài
bằng hàng Thượng Hải màu gạch tôm thêu những chùm nho trái tím lá xanh, quần
cẩm nhung đen, chơn đi giày nhung tím thêu cườm ngũ sắc. Tai cô đeo bông nhận
mặt kim cương, cổ cô đeo xâu chuỗi trân châu gồm ba vòng. Hai cườm tay cô lồng
cặp vòng cẩm thạch xanh lặt lìa. Hai ngón tay trỏ cô đeo hai chiếc cà rá cẩn
một hột trân châu và một hột huyền châu, hột nào cũng cỡ trái trứng cá. Mặt cô
giồi phấn sương sương, môi cô tô son màu hường hột lựu phơn phớt, mày cô tỉa
mỏng và cong vòng, móng tay và móng chưn cô phết lớp sơn màu huyết bồ câu bóng
lộn.
Cô Hai Ngọc Diệm muốn cho em trai và
bạn của mình có dịp tâm tình nhau nên sai cả hai đi hái chanh, hái khế, hái
mận. Cô rủ cô Bảy Ngọc Nga xuống bếp phụ mình nấu nướng để có dịp chuyện trò
với nhau. Chừng đúng ngọ, cơm canh được dọn trên chiếc bàn dài. Ngoài món cá
bống trứng kho mặn và món tôm trứng chấy còn có món canh khoai mỡ nấu với tôm
bóc vỏ, món cá rô mề chiên dầm nước nước mắm tỏi ớt, món đậu đũa xào gan heo.
Cô sai con Chúc kêu cậu Ba và cô Tư về dùng cơm.
Cô Tư Ngọc Cơ ở chơi tại Xóm Tre nửa
ngày. Khi cô ra về, bà Hương Giáo
Giỏi gởi tặng ông bà sui mình hai hộp
trà Ô Long, hai phong bánh in hiệu Huê
Phong, con khô cá mặn (hầm dĩ) nặng
hơn một ký, một cân dưa ngó sen, một hũ dưa bồn bồn. Khi thằng Hi sắp cho xe
rút chạy, cô Tư liếc qua cậu Út Tấn Giàu bảo cô Bảy Ngọc Nga:
- Nè em, em nhỏ tuổi hơn chị Hai Ngọc
Diệm và tui. Đã không biết nhau thì
thôi, nay tụi mình có dịp chuyện vãn
tương đắc. Tụi mình nên coi nhau như chị em trong nhà, thôi thì em nên gọi chị
Hai và tui bằng chị và xưng em cho thân mật.
Cô Bảy Ngọc Nga, má đỏ hây hây, mắt
long lanh ướt khi liếc qua cậu Út Tấn
Giàu:
- Em xin vưng lời chị. Chị Hai dạy em
rằng cung kính bất như tuân lịnh.
° °
°
Bà già Hiệp đã hoàn toàn bình phục. Bà
xin dọn ở riêng để tự túc. Sẵn căn chòi giữ vườn ở cuối góc vườn, ông bà Huơng
Giáo Giỏi yêu cầu hai bà cháu ra ở tạm, lại còn tặng cho bà chiếc vạt tre, bàn
ghế bằng gỗ tạp cùng mùng mền, chén dĩa, nồi niêu. Hương Hào Nghĩa thì tặng bà
mười đồng để bà mua sắm vật dụng cần thiết.
Trước nhà có cây mít tàn rậm lá. Bên
hông nhà là cái ao có lơ thơ vài khóm bông súng trải lá trên mặt nước, có thêm
vài cụm bèo cánh tròn tròn xinh xinh.
Bà già Hiệp mỗi ngày quãy gánh xôi
cuốn bánh phồng ra bán ở Ngã Ba Trung Lương. Món xôi của bà có cái lạ hơn. Cũng
là xôi nghệ được cuốn trong tấm bánh phồng ướt mềm nhờ ủ trong khăn nhúng nước
mát, cũng có lớp đậu xanh tán nhuyễn trải lên xôi, cũng có rắc dừa nạo, đường
cát mỡ gà, muối mè. Nhưng bà còn thêm vào đó một chút mỡ hành béo ngậy và vài
ba miếng bánh dầy lớn cỡ đồng xu, làm bằng bột gạo. Món điểm tâm nầy vừa ngon
vừa không mắc lắm. Cho nên, mỗi sáng, chừng cỡ chín giờ ngoài là bà bán hết
xôi.
Có dư giả chút đỉnh, bà già Hiệp sắm
quần áo thêm cho cô Bảy Ngọc Nga: một chiếc áo dài bằng vải ba-tít (batiste)
màu hường, ba cái quần vải xiêm , một cái áo bà ba bằng vải nền tím tươi in
bông cúc trắng, một cái áo bà ba bằng vải trắng in bông đỏ lá xanh. Lạ một
điều, những cái áo mà cô Hai Ngọc Diệm và cô Tư Ngọc Cơ tặng tuy hơi cũ, màu
hơi phai hoặc hơi lu, nhưng một khi được cô Bảy Ngọc Nga mặc vô thì trở nên mới
mẻ, màu sắc tươi thắm khác thường. Còn quần áo do ngoại cô sắm thì vải sồ thô
tháp trở nên mỏng mịn, lụa không ra lụa, hàng không ra hàng, vân, xuyến, nhiễu
không ra vân, xuyến, nhiễu. Sợi chỉ dệt lóng lánh như kim tuyến và mướt mịn hơn
tơ, bông hoa trên áo nổi cộm lên như thêu bằng những mũi chỉ tinh vi.
Cô Bảy Ngọc Nga nhờ chải chuốc tóc
tai, nhờ ăn mặc lành lặn nên dung quang của cô sáng rỡ như trăng rằm. Vợ Hương
Hào Nghĩa vốn ưa thọp thẹp, vốn lắm mồm nhiều chuyện, bèn nói hành nói tỏi với
mấy mụ thèo lẻo trong xóm:
- Chú Út Tấn Giàu ưa chơi bời bạt mạng
nên đi hỏi đám nào cũng bị đàng gái nạng ra hết. Túng thế, chú thím của chồng
tui mới kiếm thứ trôi sông lạc chợ, gốc tích mù mờ đem về nhà o bế để cưới cho
thằng con út trời đánh thánh đâm của ổng bả đó đa.
Khi nghe Hương Hào Nghĩa cho biết rằng
cô Bảy Ngọc Nga mỗi ngày sẽ qua nhà mình để dạy hai con Kim Lan và Kim Huệ học
hành thì y thị nổi máu Hoạn Thơ liền. Y thị xỉa xói chồng bằng giọng rít róng
như xoáy vào đầu chồng:
- Con đó có tướng lăng loàn trắc nết,
cặp mắt ướt rượt thấy mà hãi hùng.
Còn mình tuy khù khờ mà lòng dạ lỏng
lẻo. Nó mà láng cháng vào đây là giở trò hồ mị để lẹo tẹo với mình sau lưng
tui, rồi bòn rút hết của cải của tui. Tui muốn hai con Kim phải qua nhà nó học
tốt hơn.
Hương Hào Nghĩa đành bỏ công bỏ tiền
ra dựng thêm hai chái và trổ thêm căn bếp cho ngôi nhà được rộng rãi hơn.
Từ đó, mỗi ngày hai buổi, Kim Lan và
Kim Huệ mang tập vở qua nhà bà già Hiệp để học tập. Vợ Hương Hào Nghĩa tuy mồm
miệng tía lia, nhưng lòng dạ thưa thớt. Thấy hai cô con gái của mình đọc sách
trôi chảy, viết chữ đều nét và thẳng lối ngay hàng, lại còn bắt đầu biết thêu
những môn dễ nên y thị thường qua viếng cô Bảy Ngọc Nga, thỉnh thoảng tặng cô
một vài món ngon không mắc mỏ chi nhiều. Thấy hai món nữ trang của cô chói sáng
khác thường, y thị mượn đeo thử thì đôi bông và chiếc vòng lu mờ ánh vàng nước
ngọc để trở về loại vàng và loại ngọc rẻ tiền ngay. Cũng vậy, áo nào của cô Bảy
mà lên mình y thị thì thứ nào hườn lại thứ nấy, bản chất vẫn y nguyên, trước
sao sau vậy.
Riêng cậu Út Tấn Giỏi, từ khi thấy cô
Bảy Ngọc Nga mặn mòi óng ả nên ráo riết ve vãn cô, nói giọng đôi giọng ba để dụ
dỗ cô vào con đường quấy. Cô vẫn tiếp chuyện với cậu thật vui vẻ, lễ độ, không
bao giờ suồng sã lả lơi, sắc mặt vẫn điềm đạm.
Cậu Ba Tấn Hên khuyên can em:
- Tía má giúp người hoạn nạn cốt gây
ruộng phước cho tụi mình. Nếu em ve vãn gái đồng trinh rồi bơm cho cô ta một
cái bầu thì em chịu tội 10 phần, còn tía má phải lãnh 6 phần. Như vậy em còn
mang thêm tội bất hiếu nữa.
Một hôm, bà già Hiệp đi ăn giỗ ở Đạo
Ngạn, cậu Út Tấn Giàu xuống nhà bà để dê cô Bảy Ngọc Nga. Lúc đó, cô đang vo
gạo ở sàn nước gie ra ngoài mé ruộng, bên cạnh cái lu đựng nước lóng phèn. Cậu
ỡm ờ:
- Cô Bảy hôm nay ăn cơm một mình, có
buồn không? Đũa và guốc đều có cặp có đôi. Mai kia một nọ, bà ngoại cô lìa
trần, bộ cô tính ăn cơm một mình hoài hay sao?
Cô Bảy cười duyên dáng:
- Ăn cơm với khách thì mắc công đơm
cơm và xới cơm cho khách, lại còn gắp thức ăn cho khách nữa. Đó là gặp khách tử
tế, còn gặp khách kỳ khôi thì còn bực mình đến đâu?
Cậu Út Tấn Giàu cười mơn:
- Cô ăn nói dễ thương, thấy mà muốn
hun...
Khi cô chổng mông thòng chiếc gàu
xuống bàu nước để rửa sạch sàn ván thì cậu Út Tấn Giàu vỗ đít cô một cái bép
rồi vừa đi mau ra sân vừa sàm sỡ:
- Cái đít tròn vo coi ngon lành quá,
thấy mà muốn cắn!
Vừa về tới nhà, cậu thấy bàn tay mình
sưng vù, nghĩ chắc là mình bị trặc cườm tay nên cậu tìm ông thầy Tàu ngoài chợ
Trung Lương để sửa gân cốt bị trẹo. Chưa tỡn, cậu còn muốn sờ soạn, nắn bóp
ngực cô Bảy. Dịp may đến. Một buổi sáng nọ, cậu dạo vườn, bắt gặp cô Bảy Ngọc
Nga đang hái bông công chúa, một tay cô níu nhánh bông, còn tay nọ cô hái bông.
Cậu liền thò hai tay bóp ngực cô rồi chạy biến vào nhà. Cô thiếu nữ nhìn theo,
vẫn cười thiệt tươi, ánh mắt loang loáng đưa qua đưa lại. Nhưng vừa về tới buồng,
cậu út bỗng nghe hai cánh tay mình đau thốn, cổi áo ra thì thấy hai cánh tay
sưng vù và đỏ ửng. Cậu lại đi thầy Tàu, được thầy bó thuốc. Nhưng suốt ba ngày,
hai cánh tay vẫn sưng, hành hạ cậu đau nhức dữ dội. Cậu tính đi thầy thuốc Tây
ở ngoài tỉnh Mỹ Tho. Nhưng một trưa nọ, giữa lúc hai cậu Tấn và mọi phụ nữ
trong nhà ngồi xúm xít quanh chiếc bàn dài để ăn món ốc len xào dừa, món ốc lác
và ốc bươu luộc chấm nước mắm gừng sả thì cô Bảy Ngọc Nga đem một chục mãng cầu
dai tới biếu. Đợi lúc bà Hương Giáo Giỏi lên trung đường tiếp khách tới viếng,
cô đưa cho cô Hai Ngọc Diệm một phong bao đỏ, nói:
- Ngoại em nghe nói cậu út vói tay hái
vú sữa nên bị boong gân. Chèn ơi, vú sữa hiện giờ hãy non, cậu hái làm chi
không biết! Sao không đợi vú sữa chín vừa ngọt vừa mềm hẳng hái, hả cậu? Còn
đây là gói thuốc tán do ngoại em tặng cậu có thể trị bịnh sưng tay cho cậu.
Cô cười hăng hắc, bắt qua chuyện khác.
Tối hôm đó, cậu Út Tấn Giàu uống trọn gói thuốc thì sáng hôm sau hai cánh tay
cậu hết sưng, có thể co duỗi được. Từ đó, cậu hết xà quần theo cô Bảy, thay đổi
thái độ và ngôn ngữ mỗi khi chạm mặt cô. Cô Hai Ngọc Diệm thắc mắc:
- Ủa la! Sao lóng rày thằng út hết
suồng sã với con Bảy và cũng không có xun xoe ve vãn con nọ vậy kìa?
Cậu Ba Tấn Hên đoán:
- Chắc nó yêu thương thành thiệt cô nọ
nên nó tỏ ra lễ độ với cổ chớ gì?
Quả vậy, cậu Út Tấn Giàu vùa kính nể
vừa say mê cô Bảy Ngọc Nga. Hai cánh tay cậu vừa cử động được thì trái tim cậu
bắt đầu chứa cái bịnh tương tư nên cậu biếng ăn kém ngủ. Cô Bảy Ngọc Nga gặp
cậu vẫn chào hỏi niềm nở. Và một hôm, cậu đang nằm vùi, tỉnh không ra tỉnh, mê
cũng không ra mê, cứ chập chà chập chờn thì cô nhét một tờ giấy qua khe cửa
buồng cậu. Thơ rằng:
NHĂN NHỦ
Hỡi trang mỹ mạo, khách phong lưu
Xót ngọc thuơng hương chớ hận cừu
Giữa lũ diều hâu, gìn phận én
Trong bầy lang sói, giữ thân hươu
Luôn nhìn về hướng gương trinh liệt
Nên vượt ra vòng bẫy kế mưu
Giữ phẩm tuyết băng riêng phận mỏng
Thói thường: cẩn trọng tắc vô ưu.
Cô Hai Ngọc Diệm muốn tác hiệp cô Bảy
Ngọc Nga cho cậu Út Tấn Giàu. Ông Hương Giáo Giỏi do dự:
- Để thủng thẳng coi sao. Con nhỏ đó
giỏi giắn, lại ăn nói bải buôi, nhưng mình chưa biết căn cội của họ thì tác
hiệp sao được?
Cậu Ba Tấn Hên khuyên:
- Hồi mới về đây, họ đâu có giấu gốc
gác bần cùng của họ. Cô Bảy nết na, có tướng vượng phu ích tử. Thằng út nhà
mình một khi lập gia đình với cổ là sẽ nghe lời cổ để chí thú mần ăn, tạo dựng
cơ nghiệp mấy hồi.
Bà Hương Giáo Giỏi nói:
- Con Bảy như chim loan, chim hoàng
sanh trong ổ quạ. Xin ông nên nghe lời thằng Ba.
° °
°
Bên ông bà Cai Tổng Tăp nhờ ông Hương
Chủ Thạnh đến Xóm Tre nhắc đi nhắc lại lời cầu hôn. Cậu Út Tấn Giàu sau mấy lần
dò hỏi và điều tra cách ăn ở cùng cách cư xử của gia đình ông Cai Tổng Tập đối
với những người mà họ tiếp xúc, liền cho tía má mình biết:
- Ông Bà Cai Tổng hà tiện, vắt cổ chày
ra nước và đối xử tệ bạc đối với kẻ dưới tay họ. Còn cậu Tú Tài Hơn thuộc thứ
con phá của; ảnh có con rơi con rớt ba bốn đứa gì đó. Ảnh đã cưới một cô vợ vốn
con nhà giàu ở Chợ Đệm. Nhưng cô ta bị chồng lạnh lạt, lại còn bị cha mẹ chồng
hà khắc nên bỏ trốn lên Biển Hồ xứ Cao Mên, sau đó cổ kết hôn với một thằng Tây
chủ vựa khô vựa cá giàu lắm.
Ông bà Hương Giáo Giỏi nghe vậy hỡi
ôi, ngồi trơ một đống. Cô Hai Ngọc Diệm dịu dàng:
- Thưa tía má, nhà mình lấy nhơn đức
làm gốc. Thà con ở vậy suốt đời, chớ nhào vô gia đình đó làm dâu sao được?
Cậu Ba Tấn Hên phụ họa:
- Chị Hai mà lấy thứ chồng đức mỏng
nghiệp dầy thì sẽ đẻ một lũ con chẳng ra gì. Đó là những linh hồn mang nặng ác
nghiệp xúm lai đầu thai làm con, chớ không phải con tiên con thánh đầu thai
đâu?
Lúc đó, có bà già Hiệp đến chơi. Nghe
qua tự sự, bà nhìn cô Hai Ngọc Diệm lom lom rồi bảo ông bà Hưong Giáo Giỏi:
- Thưa ông bà, cô Hai tuy không có huê
dung nguyệt mạo, nhưng đâu có thiếu từ tâm cùng oai đức? Tui vốn biết khoa
tướng số và khoa nham độn. Theo tui biết thì Tú Tài Hơn là giai ngẫu của cổ đó.
Khi cổ về làm dâu ông bà Cai Tổng Tập rồi thì cổ sẽ được chồng thương yêu, sẽ
cải hóa tía má chồng.
Ông Hương Giáo Giỏi tức cười:
- Bà nói vậy thì sao không làm thầy
bói để độ nhựt? Đàng này, bà lại đi bán xôi làm chi cho cực khổ?
Bà già Hiệp cười:
- Tui là Phật tử thuần thành, hành
nghề bói toán sao được? Nhưng vì thọ ơn ông bà và cám cảnh đơn chiếc của cô
Hai, tui mới thày lay để tìm cách giúp cổ. Ông bà mình ưa nói: Mặt rỗ còn có
khi lì / Tay em cán vá, mụ nội em trì cũng không ra. Nhưng đối với tui, mặt rỗ
hay tay cán vá mà nhằm nhò chi?
Bà sai cô Bảy Ngọc Nga về nhà lấy chai
rượu thuốc pha phẩm hường và hũ thuốc cao màu trắng đục như mỡ đặc. Bà dặn cô
Hai Ngọc Diệm tối hôm đó xức một chút thuốc cao lên mặt, rồi sau đó vừa uống
rượu pha phẩm hường vừa xức thuốc cao.
Ngày hôm sau, khi rửa mặt xong, cô Hai
Ngọc Diệm soi kiếng, thấy những vết rỗ hoa mè biến mất. Nhưng da mặt cô không
mỏng mịn, môi và nướu răng cô hãy còn xám xịt, tròng mắt cô vẫn không long
lanh, ánh mắt cô vẫn lờ đờ mệt mỏi...
Dù sao, cả nhà đều mừng rỡ, cho rằng
bà già Hiệp là thần y biết chế biến thánh dược để hoán cải dung nhan.
Sau một tuần lễ uống rượu thuốc và xức
thuốc cao, cô Hai Ngọc Diệm có một khuôn mắt sáng rỡ như trăng rằm, da mặt tuy
ngăm đen nhưng mỏng mịn như da trẻ sơ sanh. Sắc hồng hào chiếu rạng ngời trên
dung nhan đổi mới. Môi và nướu răng cô cùng lòng bàn tay và gót chơn cô cũng có
sắc hường tươi ơi là tươi!
Vợ Hương Hào Nghĩa thấy rượu còn nửa
chai, thuốc dán chỉ vơi một phần ba hũ, liền năn nỉ cô Hai Ngọc Diệm:
- Bây giờ cô xinh lịch như tiên nga
chốn non Bồng. Xin cho tôi phần rượu và phần thuốc cao còn lại để tui hoán cải
dung nhan lu lít ố mờ của tui. Chồng tui tuy không nói ra, nhưng chắc ảnh không
thú vị gì mà phải ôm ấp con vợ sút kém bóng sắc như tui.
Cô Hai Ngọc Diệm sẵn lòng chiều theo ý
người chị dâu họ ó đâm của mình. Nhưng khi rượu và thuốc cao hết sạch, dung mạo
của y thị vẫn không thay đổi. Bà Già Hiệp khuyên:
- Số của thím không thể làm trang quốc
sắc được. Cái vinh diệu đó dành cho hai con Kim sau nầy. Tuy nhiên, nếu thím
siêng chăm tụng Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai và y theo kinh mà tu tâm sửa
tánh thì thím sẽ có một thứ nhan sắc mặn mòi và sáng sủa hơn.
Vợ Hương Hào Nghĩa răm rắp tuân lời bà
già Hiệp. Từ đó y thị bớt cái miệng thiên tai thủy ách, không dùng cái lưỡi đôi
chiều độc hại nữa. Dần dần bầu tâm cảnh y thị sáng làu làu nên sắc mặt y thị
rạng rỡ như trăng rằm trung thu nên được chồng cưng chiều. Y thị lại sanh cho
chồng một thằng con trai bụ bẫm nữa. Song đó là chuyện về sau.
Ông bà Hương Giáo Giỏi bằng lòng cho
ông bà Cai Tổng Tập, ông Hương Chủ Thạnh cùng Tú Tài Hơn đến viếng nhà. Bà
Hương Giáo Giỏi có nhắn ông bà Hương Quản Mẹo cùng cô Tư Ngọc Cơ tới chơi hôm
đó.
Bà già Hiệp dặn cô Tư Ngọc Cơ:
- Cô Hai nhà nầy không thạo khoa trang
điểm, vậy nhờ cô tô hồng chuốc lục dùm cổ.
Bà day qua cô Hai Ngọc Diệm:
- Nè cô, cô chớ sợ ông bà Cai Tổng
Tập. Họ dẫu có ó đâm trật búa cách chi cũng phải khuất phục trước một kẻ có cái
oai đức tích tụ từ bao kiếp truớc của cô. Còn cậu Tú Tà Hơn dù có tham dâm háo
sắc cách mấy cũng phải yêu dấu một kẻ đoan trang và nghiêm chỉnh như cô mà dẹp
bỏ chuyện bướm ong trăng gió ngoài mái nhà mình. Để rồi cô coi.
Bà già Hiệp và cô Bảy Ngọc Nga lãnh
phần đi chợ và nấu nướng. Bà đón được cá biển từ Gò Công chở qua nên bà làm món
cá nhám hấp thoa mỡ hành để cuốn bánh tráng, rau sống và chấm mắm nêm. Món thứ
hai là cá khoai chưng với kim châm, nấm mèo, gừng xắt chỉ, tương hột và thịt
bằm nhuyễn. Món thứ ba là cá đuối xào cải rỗ. Ngoài ra còn món chạo nướng mía,
món gà hấp muối, món lòng gà xào mướp hương.
Cô Hai Ngọc Diệm làm sẵn các món bánh
để ăn tráng miệng: bánh xửng tai oằn như bông huệ năm cánh vừa xốp như bông đá
vừa trắng phau phau, lớn cỡ cườm tay. Món bánh men trắng bắt bông đường hình
chùm nho tím với vòi và lá xanh. Món bánh đông sương của người Huế bằng sương
sa trong vắt in vân xanh, vân đỏ, vân tím, vân lục, vân vàng. Món bánh phục
linh trắng như giồi phấn nổi hình bông cúc, bông mai, bông mẫu đơn. Món bánh lá
dứa trắng phau như kết bằng reng thêu. Những thứ bánh nầy vừa đẹp mắt vừa ngon
miệng nữa.
Cô Tư Ngọc Cơ chải đầu và giồi phấn
thoa son cho cô Hai, nhưng không biết làm cách sơn móng tay móng chơn cho bạn.
Cô Bảy Ngọc Nga sau khi phụ bếp cho bà ngoại cô xong, về nhà lấy chiếc hộp gỗ
trầm hương rồi bước vào buồng cô Hai Ngọc Diệm. Thấy cái búi tóc của cô Hai tuy
có có khéo, nhưng không hạp theo trào lưu trang điểm kim thời nên cô bảo cô Tư
Ngọc Cơ:
- Tóc chị Hai hơi cứng, dễ chải đầu
phùng. Để em làm thử coi.
Cô Bảy mở hộp trầm hương lôi ra hai lọ
thuốc sơn móng tay màu hường, một mớ kẹp tóc và hai chiếc lược đồi mồi dùng cài
mép óc, trên sống lưng mỗi chiếc có gắn một hàng trân châu. Cô thoa một chút
dầu sáp ở phần tóc trên đầu cô Hai rồi nhấn ba lượn sóng thiệt khéo. Cô không
bới đầu lèo hình cái bánh tiêu tròn dẹp dẹp đâu. Cô cuốn tóc theo kiểu tay rế
như tóc mấy bà Đầm, rồi giắt lược đòi mồi trên hai mép tóc. Xong, cô thoa móng
tay và móng chơn cho cô Hai, lớp sơn thiệt mỏng, thiệt đều chớ không lợn cợn,
khéo ơi là khéo!
Cô Hai Ngọc Diệm lấy làm lạ:
- Ủa, em học nghề trang điểm hồi nào
vậy? Cô Bảy Ngọc Nga cười:
- Thưa chị, có một thuở em làm nghề
quét dọn cho một mỹ viện ở Sài Gòn nên em học lóm nghề nầy.
Cô Tư Ngọc Cơ thắc mắc:
- Em mua hộp gỗ trầm hương và thuốc
sơn móng tay hồi nào? Cô Bảy Ngọc Nga bảo:
- Hộp gỗ nầy của má em để lại. Còn hai
lọ thuốc sơn móng tay nầy do ngoại em mua hôm qua để hôm nay dùng cho chị Hai.
Khi bưng nước mời khách, cô Hai Ngọc
Diệm mặc áo dài bằng nhung hường, quần sa-teng tuyết nhung đen, đeo một sưu bộ
kim cương gồm bông tai, giây chuyền buớm, vòng tay, cà-rá, trâm gài chéo áo,
mỗi hột kim cương lớn trưu trứu, chiếu nước trắng tím sáng ngời.
Phía sau bức mành trúc, cô Tư Ngọc Cơ,
cô Bảy Ngọc Nga cùng vợ Hương Hào Nghĩa cùng hai cô tớ gái xúm xít nhìn cô Hai
Ngọc Diệm và Tú Tài Hơn. Chàng cao lớn, vóc thanh cảnh, mặt thanh tú. Bộ
complet màu xám trân châu, chiếc cà vạt đen in nút chuồn màu xanh da trời, đôi
giày đen đánh bóng lóe sao làm cho chàng càng đẹp trai hơn, trội hơn hai cậu
Tấn vài phân.
Vợ Hương Hào Nghĩa trầm trồ:
- Cậu Hơn đẹp trai như vầy, cô Hai nhà
mình mắc công giữ chồng. Cô Tư Ngọc Cơ bảo:
- Chị Hai em bây giờ đẹp như phụng múa
loan xòe.
Cô Bảy Ngọc Nga bắt bẻ:
- Chị Hai thùy mị đoan trang, chớ có
õng ẹo, uốn éo như phụng múa loan xòe đâu.
Cô Tư Ngọc Cơ cười:
- Đó chỉ là cách ví von cái đẹp của
phụ nữ vậy thôi!
Trong bữa ăn, ông bà Cai Tổng Tập hết
lời khen ngợi cô Hai Ngọc Diệm. Tú Tài Diệp Phước Hơn cứ nhìn cô chúm chím cười
hoài, cặp mắt long lanh tình tứ. Ông Cai Tổng Tập vui vẻ:
- Thưa anh chị Huơng Giáo, vợ chồng
tui thường nghe dân chúng quanh vùng chỉ khen cháu Hai đây giữ gìn tứ đức đều
vuông tròn, vẹn vẻ, nhưng lại thiếu bóng sắc. Ngờ đâu lời đồn thất thiệt, nên
thằng con trai tụi tui cứ dục dặc hoài. Nay, tui chắc nó không lộn nài bẻ ống
để tấn hành chuyện kết tóc se tơ với cháu Hai đây.
Bà Cai Tổng Tập khẩn khoản:
- Vậy thì xin anh chị mau mau tác hiệp
cho hai trẻ nên vợ nên chồng để tui có cháu nội bồng. Thiệt tình, vừa thấy con
Hai sao tui thương nó quá !
Tú Tài Hơn khiêm nhượng:
- Thưa Hai bác Hương Giáo, thưa bác
Hương Chủ, thưa tía má, con chỉ sợ cô Hai chê con luông tuồng, chớ riêng phần
con thì tía má định phân duyên nợ
con ra sao, con đâu dám cãi.
Ông Hương Chủ Thạnh xen vào:
- Cuộc hôn nhơn nầy tốt lắm đa. Cháu
Tú lớn hơn cháu Hai một tuổi. Cổ nhơn thuờng nói : Nhứt gái lớn hai, nhì trai
lớn một.
Ông Hương Giáo Giỏi hớn hở:
- Để vợ chồng tui coi ngày làm đám hỏi
và ngày cuới. Trước khi ra về, Tú Tài Hơn bảo cô Hai Ngọc Diệm:
- Từ đây cho tới ngày đám cưới, anh sẽ
qua đây trước viếng hai bác, sau là mong được ăn món ngon vật lạ do em làm.
Cậu Út Tấn Giàu bắt bẻ:
- Bộ anh qua đây chỉ nghĩ tới món ngon
vật lạ do chị em làm thôi sao ? Tú Tài Hơn cười hề hề:
- Đó là chỉ là một cách nói. Anh nói
vậy mà không phải vậy, út à.
Hôm sau, ông bà Hương Giáo Giỏi mời bà
già Hiệp lên chơi, và ngõ ý cưới cô Bảy Ngọc Nga cho cậu Út Tấn Giàu. Bà già
Hiệp cảm động:
- Được vậy thì còn gì bằng. Gả nó vào
chỗ tử tế như gia đình ông bà là tui làm tròn lời ủy thác của má nó và của
chồng tui. Rồi đây, con cháu ngoại tui sẽ làm cho cậu út sửa tánh thay nết,
dựng nên cơ nghiệp chẳng thua cậu Ba nhà nầy.
Tin vui tới tai cô Tư Ngọc Cơ. Cô liền
mua một xấp lụa cẩm vân màu huỳnh yến để tặng cô Bảy Ngọc Cơ. Cô vui vẻ bảo:
- Rồi đây, chị sẽ về Xóm Tre thay thế
chị Hai. Chị em mình sẽ được sum hiệp dưới một mái nhà.
° °
°
Từ đó, Tú Tài Hơn cứ lui tới Xóm Tre
Luôn. Ông bà Hương Giáo Giỏi định
Tết Đoan Ngọ sẽ cho làm lễ hỏi, còn
Tết Trùng Duơng sẽ làm lễ cưới.
Tú Tài Hơn cứ qua thăm viếng nhạc gia
và cô vợ tương lai của mình luôn. Cô Hai Ngọc Diệm được cùng đi dạo với chàng
trong vườn, được nhiều dịp tâm sự với chàng. Cô thỏ thẻ:
- Kỳ lạ ! Chỉ gặp anh lần đầu mà em
tưởng chừng gặp ở đâu lâu lắm, mà lại gặp nhiều lần mới kỳ.
Tú Tài Hơn hun cô thiệt nồng, bảo:
- Thì hai ta đã từng gặp nhau hồi tiền
kiếp, em không nghĩ đến chuyện ấy hay sao? Biết đâu đôi ta đã từng làm vợ chồng
với nhau trong hằng chục kiếp cũng không biết chừng.
Chàng lại bảo:
- Thề có quỉ thần ở cuộc đất Định
Tường nầy và thề hai vị thần hai bên vai vác chứng giám. Khi chưa gặp em, cách
dây hai tháng, anh nằm chiêm bao thấy một con chồn lỡn vỡn trước mắt anh, anh
đuổi theo nó, nó chạy tới bên một mỹ nhơn giống hệt em. Cô ta xưng là Hai Ngọc
Diệm. Luôn bảy đem liền, anh nằm chiêm bao thấy y như vậy. Tới chừng gặp mặt
em, anh giựt mình vì thấy em giống hệt người trong mộng. Vậy có kỳ không?
Cậu Út Tấn Giàu từ khi đính hôn với cô
Bảy Ngọc Nga rồi thì được cô cho phép gần gũi, vuốt ve, hun hít. Nhưng mỗi khi
cậu đi xa hơn thì cô dùng lời nghiêm trang khuyên nhủ nên cậu càng thêm nể
trọng cô lắm. Trong lúc chờ đợi ngày đám cưới, cậu út nôn nóng thấy rõ. Cậu
than với cô Bảy Ngọc Nga :
Em tui như mật trong chai
Tui như con kiến bên ngoài ngó vô
Hễ gặp lúc rảnh rang, bà già Hiệp dạy
ba cô Ngọc luôn cả vợ Hương Hào Nghĩa bí thuật nịch ái chồng, chỉ cách giao hợp
làm sao mà vợ lẫn chồng giữ gìn sức khỏe để trẻ lâu.
Ông bà Cai Tổng Tập tặngsính lễ cho cô
Hai Ngọc Diệm rất hậu: một cặp
vòng cẩm thạch xanh lá liễu non, một
đôi bông tai cẩn kim cương 5 ly rưỡi, một xâu chuỗi huyết ngọc (cẩm thạch đỏ),
một cặp vòng tay chạm bát bửu bằng vàng, một cây kiềng vàng chạm nặng một
lượng, một cặp cà rá cẩn hột xa-phia, một cái trăm iất búi tóc hình trăng
khuyết cẩn 9 hột kim cương, mỗi hột 3 ly.
Ông bà Hương Giáo Giỏi tặng sính lễ
cho cô Bảy Ngọc Nga kém hơn, toàn là bằng vàng, trừ cặp bông tai cẩn hột xoàn 5
ly và cặp cà rá cẩn ngọc điệp (loại ngọc trong vắt như pha lê bên trong có
những chấm xanh, đỏ, tím, lục vàng).
Đám cưới cậu Ba Tấn Hên và đám cưới cô
Hai Ngọc Diệm được cử hành trong năm đầu. Còn đám cưới của cậu Út Tấn Giàu được
cữ hành năm sau, vào Tết Nguơn Tiêu.
Cô Hai Ngọc Diệm về làm dâu ông bà Cai
Tổng Tập thì được chồng yêu, cha mẹ chồng quý mến. Cô đảm đang, lo liệu đâu đó
châu đáo. Cô lại tìm mấy 4 đứa con rơi của chồng ( 2trai, 2 gái ) về nuôi và
thường liên lạc với mẹ và bên ngoại của chúng. Mỗi kỳ hè cô cho phép chúng về
thăm mẹ hoặc quê ngoại của chúng.
Cô cưng yêu chúng chẳng khác gì con do
chính cô đẻ ra. Dù hãy còn son sẻ, nhưng cô không buồn và cô thường bảo chồng:
- Trời đã cho em 4 đứa con rồi đó. Em
đâu cần đẻ thêm làm gì.
Tú Tài Hơn lo việc ruộng nương, vườn
tuợc cùng huê lợi. Thấy chàng còn nhiều thời giờ, cô Hai Ngọc Diệm khuyên chàng
viết những tác phẩm văn chuơng gồm truyện dài, truyện ngắn, tập thơ, biên
khảo... Chàng làm chơi mà ăn thiệt, lợi tức còn hơn là lương thầy giáo dạy lớp
nhứt.
Rảnh rang, Tú Tài Hơn dắt vợ về Xóm
Tre thăm nhạc gia.
Cô Tư Ngọc Cơ và cô Bảy Ngọc Nga rất
hòa thuận với nhau. Cô Tư coi bà già Hiệp chẳng khác nào bà ngoại ruột của
mình. Về đường tử tức, hai cô giống mẹ chồng, chỉ đẻ một cô con gái đầu lòng và
hai cậu con trai kế rồi nín đẻ luôn.
Kim Liên, Kim Huệ càng lớn lên càng
thập phần kiều diễm, tiếp tục học hành ở trường Le Myre de Vilers ngoài chợ Mỹ
Tho, về sau thi đậu bằng Thành Chung. Cả hai nhờ vợ chồng cô Hai Ngọc Diệm làm
mai mà lấy được chồng chẳng những có khoa danh mà thuộc vào hàng thế gia vọng
tộc.
Riêng bà già Hiệp, từ khi cô Bảy Ngọc
Nga đính hôn với cậu Út Tấn Giàu thì bà ăn chay trường, tu theo pháp môn Tịnh
Độ. Bà vẫn ở trong ngôi nhà lá ở cuối vườn. Nhưng bà không bán xôi mà ở nhà bào
chế vài loại thuốc trị bịnh thông thường để độ nhựt. Cậu Út Tấn Giàu đối xử với
bà rất kính trọng, vẫn để cho vợ có rộng thời giờ săn sóc bà.
Rồi một hôm, bà già Hiệp ngã bịnh. Cô
Bảy Ngọc Nga túc trực ở nhà lá cuối vườn để tiện việc săn sóc bà. Bà cho mời
ông bà Hương Giáo Giỏi đến bên giường bịnh, bảo vợ chồng cậu Út Tấn Giàu ra
ngoài cho bà trối trăn vài lời với gia chủ:
- Thưa ông bà, tui có thọ cái ơn lớn
đối với ông Tám Vĩnh, tức là tía của ông Hương Chủ đó. Nguyên tui là con chồn
tinh tu luyện gần 100 năm sắp biến hóa thành người. Khi ông Tám cất nhà nầy,
tui từ bụi rậm chui ra, rủi gặp con chó Phèn chụp được. May nhờ ông Tám can
thiệp mà tôi thoát móng vuốt chó dữ. Ông Tám còn sai nguời tớ trai là Bảy Hiệp
săn sóc tui, nên tui đuợc bình phục. Hai năm sau, Bảy Hiệp về Bình Đông cưới vợ
và săn sóc cha mẹ ảnh. Rồi trong vòng 3 năm, cha mẹ ảnh và vợ ảnh lần lượt qua
dời. Lúc đó, tui có thể biến hóa được thành người, nên tình nguyện làm vợ ảnh
và săn sóc đứa con gái mồ côi của ảnh. Con gái ảnh lớn lên bị tình phụ mà thác
sớm. Tui săn sóc đứa cháu ngoại của ảnh tức là con Bảy Ngọc Nga đây. Khi chồng
tui chết, tui nghĩ đến việc trả ơn ông TámVĩnh, nhưng ông Tám qua đời từ lâu.
Cho nên tui có ý định giúp cô Hai và cậu út thành gia thất. Thấy Tú Tài Hơn do
dự, không chịu đi coi mắt cô Hai, tui tạo giấc chiêm bao để cậu Tú gặp gỡ cô
Hai khi cổ được hoán cải dung nhan thành trang bóng sắc. Nhưng tui giấu con Bảy
cái cốt chồn tinh của mình. Nó ở gần tui nên thọ khí chồn tinh ở chỗ thông minh
lanh lợi. Nó thọ hưởng luôn cái đức tánh trung hậu, tốt lành của ông ngoại nó
và má nó. Cho nên nó trở nên trang thục nữ tuy ít học, nhưng rất xuất sắc trong
việc nội trợ, giao tế, mưu sanh. Nay, số phần tui sắp mãn. Tui vốn tu tiên
truớc khi trở thành Phật tử, có thể kéo dài mạng sống được trên một ngàn năm.
Nhưng các bực thiên tiên lẫn địa tiên dẫu có được trường sanh, nhưng không thể
được bất tử nên thà tui bỏ xác chồn trong chốc nữa đây để thác sanh vào cõi
Tịnh Độ, ở đó tui cố gắng tu hành thêm cho tới khi thành Phật quả. Vậy khi tui
chết đi, xác tui huờn lại xác hồ ly, sẽ làm mọi người trong nhà kinh sợ. Vậy
ông bà hãy dán đạo bùa nầy lên mặt tui, tụng cho tui bảy biếnVãngSanh Tịnh Độ
Đà-la-ni thì tui giữ nguyên xác bà già như cũ.
Sau khi đưa lá bùa cho ông bà Hương
Giao Giỏi, bà già Hiệp trút hơi thở cuối cùng, xác chồn hiện ra. Ông bà Hương
Giáo Giỏi dán lá bùa lên mặt chồn, rồi đọc 7 biến thần chú. Tức thì xác bà già
Hiệp lại tái hiện. Cả hai bước ra ngoài, kêu mọi người trong nhà vào nhìn mặt
bà già Hiệp lần cuối trước khi tẫn liệm cho bà. Vợ chồng cậu Út Tấn Giàu ôm xác
bà, khóc thảm thiết làm bà con và chòm xóm không sao cầm được nước mắt.
Việc bí mật của bà già Hiệp không bao
giờ bị tiết lộ. Nó theo ông bà Hương
Giáo Giỏi chôn kín trong mồ của họ khi
họ lần lượt qua đời.