NÀO ĐỌC THƠ
Sao không đọc thơ đặng thân?
Sao có thể không?
Thay vì những ca khúc xàm xí
Thay vì những tấu hài hạ đẳng
Thay vì những tào lao vô bổ
Thay vì thi ca bốc mùi nô tài nô lệ
Sao không?
Lòng ta lâng lâng hoàn toàn lâng lâng
như một cọng lông chim hồng di trú bay ngang trời nhỡ nhàng để rơi bên ngoài
cửa sổ
Ta bần thần nhớ
Thi bá vũ hoàng chương đầu thai nhầm
chỗ
Ta giựt mình trước người trời họ
trịnh tí hin của quý hóa thân thành nỗi day dứt khôn khuây hạt bụi lá rơi hoa
rơi mưa rơi suối rơi sông rơi đầu rơi máu rơi
Ta bật cười ô kìa lịch sử phiêu lãng
phiêu diêu lãng nhách tiêu diêu hóa thành cầu - tiêu - lịch - sử
Số phận phận số giống loài nhân loại
đầy rẫy niềm hưng phấn cứ hứng phân sẽ thấy
Cầu tiêu là tấm gương trong suốt ta
nhìn
Tận nguồn cội dằng dặc thăm thẳm
Có nguồn từ tông đản
Có nguồn từ vỉa hè
Có nguồn từ tem phiếu
Có nguồn từ đồng ruộng đồi núi sơn
khê
Có nguồn từ biển khơi hải đảo
Có nguồn từ sông lú bến mê
Có nguồn sầu bi như con tê tê
Cầu tiêu lịch sử
Lịch sử cầu tiêu
Như nó - đã - là
Đang - là
Ta bật cười ha ha rơi lệ
Rồi bật khóc tươi tỉnh đẹp hơn mưa
nguồn chớp bể
Nào đọc thơ đặng thân....
Vứt vào sọt rác đi
Vứt
Những nhê nha tu từ
Những vần vèo từa tựa khí hư
Những ngôn chí tải đạo hũ mở hũ
nút
Những giả lả khệnh khạng chỉ lối dẫn
đường sắt thép đòn xoay bom đạn
Những xung phong bằng mồm
Những à ơi ơi à cò cá tép tôm
Những thâm nho nhọ đít
Những thiền những thiếc
Những thần đồng thần điếc thần bùn
thần biếc
Những nhãn tự nhãn tiếc
Những thần cú (mèo) thần kiếc
Rũ tiệt
Để lòng ta rỗng phạc nhiên
Thơ là phải không hay thế là sướng
như điên
Suến thy chẳng não phiền
Nhẹ như cánh chuồn nhẹ như miên không
trường
Phạc - nhiên - đy!
Phạc - nhiên - ăn!
Phạc - nhiên - uống!
Phạc - nhiên - thy!
Phạc - nhiên - ngủ!
Phạc - nhiên - mơ!
Phạc - nhiên - chạy - nhảy - đứng -
ngồi!
Phạc - nhiên - đất - phạc - nhiên -
trời - phạc - nhiên!