Tôi trở
về thăm Chị vào mùa xuân
như tôi
đã có hứa với Chị từ nhiều năm trước. Trở về lần
này tôi vô cùng thất vọng vì Dalat bây giờ không còn khoáng đãng, không còn nhiều cây thông, mà có quá nhiều
nhà cao tầng được xây lên bừa bãi làm cho thành phố mất đi cảnh thơ mộng và đài
các của một thành phố mang vẻ đẹp Tây phương. Chị cho tôi biết, rạp chiếu phim
Hòa Bình có lẽ sắp ngừng hoạt động để
thay vô đó là tòa nhà trung tâm thương mại. Chị muốn đưa tôi đi xem phim ở đó
như là lần cuối.
Những
năm tháng khi tôi còn là đứa con nít mười tuổi, Chị cũng đã có đôi lần đưa tôi
vô đây xem phim. Tôi còn
nhớ, ngày đó
khi phim đang chiếu thì có một nhân viên của rạp đi từ đầu rạp đến cuối rạp và
vừa đi vừa xịt nước hoa bằng cái bình xịt muỗi làm cho cả rạp thơm lừng.
Tôi
nghĩ, lần sau nếu tôi còn trở lại thành phố này, thì có lẽ cũng sẽ không còn được nhìn thấy lại cái rạp đã ghi sâu trong tim óc
của rất nhiều người.
Ra khỏi
rạp chiếu phim Hòa Bình, cái rạp mà ngày nay được gọi với cái tên 3 tháng 4; gợi
cho đồng bào Miền Nam, đặc biệt là đồng bào đã và vẫn đang sinh sống tại thành
phố thân yêu này nhớ đến cái ngày “may mắn” của đoàn quân Việt Cộng đã không tốn
một viên đạn nào mà lại chiếm được thành phố.
Ngày 01 tháng 4 năm 1975
Thiếu tướng Lâm Quang Thi, Chỉ huy trưởng trường Võ Bị Quốc Gia Dalat kiêm Tư Lệnh
chiến trường đã ra lệnh di tản… Chị và tôi đi thẳng đến quán cà phê Tùng thay
vì tôi phải đưa Chị trở về trông coi quán nem nướng của Chị; cái quán mà từ mười giờ sáng - giờ mở
cửa - cho đến tận mười hai giờ khuya - giờ đóng cửa - lúc nào cũng đông thực
khách. Cái quán bán nem nướng nổi tiếng ngon và rẻ mà cả
thành phố này ai ai cũng đều biết tiếng. Du khách ở khắp mọi miền đất nước, và
cả người Việt Nam đang sinh sống ở ngoại quốc một khi đã đến thăm thành phố hoa
này, thì thường phải có ít ra là một lần ghé đên quán của Chị để được thưởng thức
món nem thật đặc sắc : Nem Ninh Hòa!
Một tuần
qua, ngày hai bữa tôi đều được Chị cho thưởng thức món nem thật độc đáo do
chính từ đôi bàn tay của Chị làm ra mà không hề bị ngán. Nhưng, chiều nay tôi
muốn Chị đi cùng tôi đến quán cà phê Tùng. Tôi muốn kể cho Chị nghe một câu
chuyện có thật mà bao năm qua tôi không được kể cho ngưòi nào nghe.
Có Chị gần bên tôi như được sống lại thời gian thật vui thật đẹp và thật hạnh
phúc của những tháng ngày trước khi quê hương bị nhuộm máu hận thù và kỳ thị.
Thành
phố Dalat chỉ trong chốc lát nữa sẽ được soi sáng bởi những ngọn đèn đường, vậy
mà thời tiết chỉ hơi man mát lạnh mà
thôi. Thành
phố này giờ đây đã không còn cái khí hậu lành lạnh làm tê tái lòng người, cũng
không còn cảnh sương mù lãng đãng đầy vẻ lãng mạn, cũng không còn những cô thiếu
nữ đài các tha thướt trong những chiếc áo dài với những cái áo len đủ kiểu và đủ
màu sắc, hoặc với cái áo pardessus
sang trọng khoác ngoài; cùng dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển
trên khắp
phố phường và mọi ngõ ngách. Một nhóm người đã bắt con người phải đổi thay. Một
nhóm người đã muốn khí hậu cũng phải thay đổi. Một nhóm người đã bắt
buộc những người cầm viết phải thay đổi những chữ
trong câu
văn, người dân phải thay đổi trong từng lời nói… vì vậy mà ngôn ngữ Việt đã
nghèo nàn hơn xưa rất nhiều. Thành phố này giờ đây cũng đã có quá nhiều quán cà
phê mang nhiều phong cách khác nhau… từ
những căn nhà hay những căn biệt thự sang trọng trên những ngọn đồi… Quán cà phê Tùng chỉ là căn nhà nhò bình thường trong con phố cũ. Tôi thích ngồi ở cà phê
Tùng vì quán này đã từng đón tiếp hàng hàng lớp lớp những anh hùng trai trẻ
đang bước những bước đầu đời của nghiệp binh đao trong những quân trường nổi tiếng
của cả vùng Đông Nam Á và thế giới. Từ ngày đó cho đến mãi mãi về
sau, cà phê Tùng vẫn là nơi yên tĩnh và là nơi dành cho những ai muốn được thưởng
thức ly cà phê nguyên chất thơm ngon không bị pha những tạp chất độc hại để câu
khách và để thu lợi bởi những người chủ mới của chế độ không có lương tâm.
Nhìn từng
giọt cà phê đặc quánh đang từ từ rớt xuống đáy ly. Màu đen của giọt cà phê làm
tôi liên tưởng đến người nam tài tử da đen trong phim mà Chị và tôi vừa xem
qua. Có lẽ lần xem phim hôm nay thật sự là lần cuối cùng vì sắp tới đây người
ta sẽ cho dẹp bỏ cái rạp hát duy nhứt còn sót lại này, như đã từng dẹp bỏ ba
cái rạp cũng
trong thành phố này từ lâu lắm rồi. Người nam tài tử da đen thủ vai chính thật
xuất sắc đã làm kinh hồn những khán giả nào có trái tim không được mạnh mẽ. Người
nam tài tử da đen đóng vai người chết hiện về như người còn sống vào ban đêm,
và, luôn cả ban ngày để nhát người yếu bóng vía. Mục đích cũng là để được nói
lên những lời nói như tự thú tội lỗi đã làm trong khi còn sống. Nam tài tử da
đen trước khi chết, ông và nhóm người của ông đã dùng đủ mọi mánh khoé để cướp
tài sản, cướp đất đai và cướp luôn mạng sống của nhiều ngàn người dân vô tội
cách rất dã man. Nhưng, luật pháp thì không bao giờ bắt tội ông và nhóm người của
ông được. Trước khi phim kết thúc, người nam tài tử da đen đã dõng dạc tuyên bố:
“Khi còn sống tôi đã làm nhiều việc ác, nhưng không một ai dám trừng phạt tôi cũng bởi: Tôi là
luật pháp. Luật pháp chính là tôi!”
Chị thấy
tôi thường hay đăm chiêu suy nghĩ nên Chị nắm tay tôi và bóp nhè nhẹ như ngụ ý
một sự đồng cảm và chia sẻ. Nhìn Chị tôi thấy thương Chị nhiều quá.Tôi đặt bàn
tay khô héo của Chị trong đôi bàn tay của tôi và kể cho Chị nghe một câu chuyện
có thật mà chính tôi đã may mắn được là người trong cuộc: “Em muốn kể cho Chị
nghe một câu chuyện rùng rợn có thật. Một câu chuyện kinh dị cũng có cùng một nội
dung như trong phim mà Chị em mình vừa xem qua. Câu chuyện mà em sẽ kể ra đây
cũng chính vì em là người trong cuộc. Vậy mà cho đến tận hôm nay em vẫn chưa
dám kể lại cho một người nào nghe. Câu chuyện thuộc về thế giới tâm linh có
tính ma quái. Câu chuyện ma quái đến độ khó tin lắm... Nhưng, đó là chuyện có
thật Chị à.”
Tôi pha
thêm một chút nước sôi vô ly cà phê rồi lại đặt bàn tay của Chị trong hai bàn
tay tôi. Tôi nhìn ngay mắt của Chị và tôi bắt đầu kể: “Ngày mà Miền Nam Việt Nam của chúng ta đã chịu buông súng
chấp nhận giải pháp hòa giải để hòa hợp sống chung với những người anh em bên
kia giới tuyến mà họ đã thường xuyên tuyên bố. Một buổi sáng kia người của họ
kéo đến nhà, đến căn nhà mà Chị em mình đã có một thời gian dài vui sống bên
nhau, họ ra lệnh cho em đúng một tiếng đồng hồ phải thu dọn đồ đạc rồi phải lập
tức ra khỏi căn nhà mà không cho biết lý do. Họ cướp trắng trợn ngôi nhà của Chị
em mình. Sau đó em phải vật lộn với cuộc sống đầy tủi nhục, đầy đau thương và đầy
uất hận. Cuối cùng rồi em cũng tìm được một công việc làm tài xế chuyên chở vật
dụng cho một Công ty. Em còn nhớ rất rõ, vào buổi sáng một ngày Chúa nhật của
tháng mười hai dương lịch, ông Giám đốc lệnh cho em sáng sớm ngày hôm sau, thứ
hai, em phải lái chiếc xe tải lên Lộc Ninh chở cao su về Kho Năm bên Khánh Hội.
Ba giờ sáng ngày thứ hai em vô Công ty nhận chiếc xe tải rồi chạy thẳng lên Lộc
Ninh. Khi xe chỉ còn cách điểm đến khoảng chừng hai cây số thì, em nhìn thấy một
người đàn ông đứng bên đường đang giơ tay ra dấu cho xe ngừng lại. Nhìn kỹ thì
ra đó là ông Phó giám đốc của Công ty. Ông Phó giám đốc hôm nay mặc cái áo sơ
mi có sọc màu đỏ với cái quần jean trông thật là trẻ trung. Ông bước lên ngồi
bên cạnh em rồi ra lệnh cho em đổi hướng chạy lên Ban Mê Thuột thay vì tiếp tục
đến Lộc Ninh. Vì ông là Phó giám đốc của Công ty nên em không dám thắc mắc một
điều gì ngoài việc phải tuân lệnh thi hành theo ý của ông. Xe chạy được khoảng
chừng mười cây số thì ông lên tiếng nói trong khi mắt của ông vẫn nhìn thẳng về
phía trước:
“Công
tác của anh ở Lộc Ninh tôi đã cho người người khác làm thay rồi. Anh có nhiệm vụ
đưa tôi lên Ban Mê Thuột. Lên đó tôi sẽ có nhiều công việc phải nhờ anh giúp
tôi”.
Hôm
nay, lần đầu tiên ông có lời nói nhỏ nhẹ và lịch sự khi gọi em bằng anh, khác với
mọi khi ông thường gọi em là mày, nên em cũng thấy yên lòng bởi tính của ông
mau nóng, mà hễ mỗi lần nóng giận người nào thì người đó sẽ bị ông chửi rủa thậm
tệ đến suốt cả buổi; đến tối tăm cả mặt mày luôn. Đôi con mắt của ông vẫn đang
nhìn thẳng về phía trước. Từ lúc ông lên xe cho đến luc này ông vẫn không nhìn
ngang nhìn dọc. Và, bỗng ông hỏi em một câu làm cho em vô cùng bối rối và cũng
vô cùng lo sợ:
“Anh
thù ghét tôi, thù ghét chúng tôi, thù ghét những người Cộng sản lắm phải
không?”.
Em chưa
biết phải trả lời ra sao thì ông đã nói tiếp một hơi thật dài như là lời
thú tội, chẳng khác gì người nam tài tử da đen trong phim mà Chị em mình vừa
xem qua. Ông nói:
“Thật
ra thì tôi - chúng tôi - phải làm như vậy thôi anh à. Đó là chính sách mà chúng
tôi phải triệt để tuân theo và phải thực hiện cho bằng được. Chúng tôi phải làm
đủ mọi cách sao cho người dân Miền Nam này phải căm thù chế độ. Càng căm thù
nhiều bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Vì, có như vậy thì những thành phần bất
mãn sẽ nổi lên, sẽ lộ mặt ra chống lại chế độ để nhân đó, chúng tôi sẽ ra tay
tiêu diệt gọn và sạch sẽ một lần. Cuối cùng rồi thì chỉ còn lại toàn những con người biết sợ hãi và sẵn sàng phục
tùng mọi mệnh lệnh của chế độ. Chính sách này chúng tôi đã cho áp dụng và đã
thành công hoàn toàn ở Miền Bắc trước kia. Khởi đầu, chúng tôi đã phát động một
chiến dịch gọi là: Cải Cách Ruộng Đất. Chúng tôi tổ chức cho đấu tố để giết một
người đàn bà từng giúp đỡ tiền bạc và của cải cho chúng tôi… để tạo sự khiếp sợ
hầu có thể giết sạch hết những tên trí phú địa hào. Sau đó chúng tôi giết luôn
cả những người không có tội tình gì với chế độ để… đạt đúng chỉ tiêu mà đảng và
Bác đã đề ra. Thật không ngờ là tất cả mọi người dân Miền Bắc đều đã khiếp sợ để
rồi phục tùng mọi mệnh lệnh một cách thật mau lẹ và tuyệt đối. Chỉ có một nhóm
thật nhỏ nhoi dăm ba người bất mãn đã nổi lên và chúng tôi gọi nhóm người đó là
nhóm: Nhân Văn Giai Phẩm. Họ là những người có chút tiếng tăm nên chúng tôi
không muốn giết ngay mà chúng tôi sẽ cho giết lần giết mòn bằng cách bắt lao động
khổ sai thật nặng nhưng chỉ cho ăn thật ít thôi. Chính sách này chúng tôi đã áp
dụng cho những quân nhân công chức Miền Nam tại các trại cải tạo… Theo tôi thì
rồi cũng sẽ thành công. Nhưng, đối với người dân Miền Nam thì chúng tôi lại chỉ
thành công có một phần thôi anh à. Chúng tôi thật sự đã không tiên liệu trước
được là, người dân Miền Nam sẽ phản kháng lại bằng cách hè nhau đổ xô ra biển mặc
dù có quá nhiều nguy hiểm đang đợi chờ mọi người. Họ dắt díu nhau cùng vượt
luôn qua cả những khu rừng đầy ác thú và vượt luôn qua những cánh đồng đầy mìn
bẫy còn sót lại trong cuộc chiến. Tựu chung, chỉ vì người Miền Nam thấy đảng cộng
sản trả thù, tuy âm thầm nhưng rất tàn bạo… Thế là mạnh người nào người nấy vội
vã tìm đường thoát thân. Đúng là chúng tôi đã không tiên liệu trước được việc
này, nhưng, sau khi số người bất mãn chế độ đã bỏ ra đi hết rồi, thì số người còn ở lại trong nước sẽ là những người biết
sợ hãi và rồi sẽ phải phục tùng chúng tôi tuyệt đối thôi.
Tôi biết
anh thù oán tôi và thù ghét chế độ Cộng sản này lắm. Nhưng, anh không có một chỗ
dựa nào để làm cái lực đẩy cho anh có cơ hội hành động. Chúng tôi gọi thái độ
nhẫn nhục và chịu đựng đó là: Nín thở qua sông. Nhưng, anh nên biết rằng, sự im
lặng nhẫn nhục chịu đựng của anh và của người dân ở cả ba miền sẽ từ từ, từ từ…
thấm sâu vào tận cùng tim óc và vào tận cùng huyết quản để rồi sẽ khiến anh, và
khiến mọi người trở nên hèn nhát lúc nào mà chính anh và mọi người cũng không hề
nhận biết được. Có một điều mà rồi cuối cùng thì tôi cũng đã nghiệm ra là: đó
là một chính sách thật sai lầm và tai hại cho dân tộc mình. Trong cuộc chiến vừa
qua mà Miền Bắc chúng tôi đã khởi xướng, chúng tôi đã dùng thủ đoạn tuyên truyền
để thúc đẩy hằng triệu triệu thanh niên nam nữ Miền Bắc vào chiến đấu tại Miền
Nam. Họ thật sự là những thanh niên ưu tú và anh hùng không hề biết sợ chết. Tất
cả cũng vì lý tưởng cả đấy anh à. Nhưng, bây giờ chiến tranh đã qua rồi và
chúng tôi không thể áp dụng thủ đoạn cũ đó được nữa. Anh cứ tưởng tượng xem,
khoảng vài mươi năm nữa khi mà mọi người dân của cả ba miền đều đã bị chúng tôi
khuất phục và đã trở nên hèn nhát, rồi sau đó nếu có xảy ra một cuộc chiến
tranh với các nước lân bang thì mọi người sẽ lại tìm cách bỏ trốn bằng đủ mọi
phương cách, còn những người đang tại ngũ thì sẽ mau mau đầu hàng quân địch để
khỏi phải chiến đấu, để khỏi phải chết. Cũng vì hèn nhát do bởi bị ức chế nên
con người một khi có được một chút tự do thì sẽ trở nên vô cùng hung ác và rồi
sẽ đối xử tàn bạo với nhau. Tôi vẫn nghĩ đó là sự sai lầm. Chính sách sai lầm.
Sai lầm lớn nhất của chế độ là đã làm cho dân tộc Việt hèn nhát, ích kỷ, và mê
muội do bị tuyên truyền và bưng bít. Tôi không dám nói ra những ý kiến của tôi
trong những buổi họp đảng bộ cũng chỉ vì tôi là con người bình thường thôi nên
tôi cũng biết sợ vậy. Nếu tôi nói ra điều tôi nghĩ thì hậu quả đến với tôi sẽ
tàn khốc như thế nào, chắc anh cũng đã đoán ra được chứ. Anh xem, tôi là người
chỉ biết đọc biết viết thôi, tôi chỉ biết làm những bài toán cộng trừ nhân chia
đơn giản với ít con số, nhưng, vì tôi phục vụ chế độ hết lòng nên giờ đây tôi
được nâng lên làm đến Phó giám đốc một Công ty lớn của nhà nước và lại còn được
cấp cho một căn biệt thự nữa. Vợ tôi cũng đã từng có nhiều năm phục vụ trong
Thanh Niên Xung Phong mà nửa chữ bà cũng không biết, thế mà
giờ đây cũng là Chủ tịch hội phụ nữ có toàn quyền ban phát ân huệ cho bất cứ
người nào mà vợ tôi muốn hoặc không muốn.
Không,
ngàn đời tôi cũng không có can đảm nói lên cái ý nghĩ mà mình đã nghĩ. Đất nước
này rồi ra chính là nhờ ở những con người đã bỏ chạy ra biển và băng qua những
cánh rừng đầy ác thú và những cánh đồng đầy mìn ngày hôm nay… sẽ trở về để thay
đổi, để làm lại tất cả từ đầu. Chính những người đã bỏ quê hương ra đi ngày hôm
nay là những người sẽ bỏ tiền của và tim óc ra để tạo dựng lại một xã hội công
bằng cho tất cả mọi người Việt ở cả ba miền đất nước của chúng ta ngày mai khi
mà đảng Cộng sản bị nhân dân đứng lên xóa bỏ nó…”
Bất chợt
ông hỏi em nhưng vẫn không quay đầu nhìn em:
“Anh
theo tôn giáo nào mà trong tờ khai lý lịch của anh tôi không thấy ghi?”
Trái
tim của em từ khi ông bắt đầu nói cho đến giờ vẫn đang đập mạnh và đập loạn xạ
như muốn vỡ tung lồng ngực của em ra; khi em nghĩ ông đang dùng thủ đoạn để gài
em vô bẫy. Hai cánh tay của em cứ run lên như người bị sốt rét làm cho chiếc xe
bị chao qua đảo lại nhiều lần. Em liếc nhìn qua ông và thấy ông vẫn bình thản
nhìn về phía trước như không nhận ra sự rối loạn của em sau câu hỏi của ông.
Ông không một lần quay nhìn em hoặc nhìn ra cửa kính phía bên tay phải chỗ ông
ngồi. Em nhớ lại những lần ông tập họp đám công nhân có em trong đó để lên lớp
về lối sống văn minh trong xã hội mới, hoặc nói về đạo đức của người cán bộ
cách mạng… thì tay chân của ông múa may quay cuồng như người đang lên đồng, hay
người đang lên cơn điên. Vậy mà hôm nay... em không trả lời câu hỏi của ông mà
hỏi lại ông để cho ông được vui lòng:
“Thưa
ông Phó giám đốc, từ hai ngày qua ông lên đây công tác ông thấy có vui không?
Và, ông có mệt lắm không?”
“Vui
thì không nhưng mệt thì nhiều lắm”.
Và, có
lẽ như ông đã đọc được sự lo sợ của em nên ông nói tiếp liền:
“Anh
chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh lo sợ là tôi có ý hại anh chứ gì? Anh hãy
nhìn tôi đi, từ đầu câu chuyện cho đến bây giờ tôi luôn luôn giữ cho cái đầu của
tôi nhìn thẳng về phía trước như là một minh chứng cho những gì tôi nói với anh
hôm nay là sự ngay thẳng, vì vậy tôi mới hỏi anh câu đó. Thật ra thì tất cả
chúng tôi, từ cấp lãnh đạo cao nhất cho đến cấp thấp nhất đều tin có Thượng Đế.
Nhưng, như tôi đã nói với anh là vì mục đích và quyền lợi nên chúng tôi phải tự
dối với lòng mình. Thật ra thì từ bé đến giờ tôi nào có dám tìm hiểu gì về các
tôn giáo đâu; chỉ vì tôi vẫn muốn còn tồn tại ở thế gian này. Nếu anh không muốn
trả lời câu hỏi của tôi thì cũng chẳng sao cả”.
Em sợ
ông nổi giận rồi chửi rủa em nên em phải trả lời ông:
“Thưa
ông tôi theo đạo… Thiên Chúa Giáo”.
“Vậy à.
Vậy anh nhớ cầu nguyện Chúa của anh giúp cho tôi nhé. Đã quá bữa trưa lâu rồi,
hôm nay tôi muốn mời anh ăn bữa cơm với tôi”.
Em ngừng
xe ở quán cơm bên đường. Ông Phó giám đốc của em gọi thức ăn nhiều lắm và ông
ăn rất nhiều, ăn như người bị đói lâu ngày vậy. Nhìn ông ăn mà em tưởng cái bao
tử của ông đã bị lủng rồi. Có một điều gì đó làm cho em nghĩ là không được bình
thường, và, điều đó có lẽ là cái cổ của ông hôm nay đã… có vấn đề. Ông không hề
nhìn ngang nhìn dọc nhìn qua hay nhìn lại hai bên một lần nào cả. Khi cần một
việc gì thì ông xoay hẳn luôn cả thân người theo chiều mà ông muốn nhìn. Cái cổ
của ông chắc chắn đã… có vấn đề - Em nghĩ vậy.
Khi xe
qua khỏi Ban Mê Thuột độ hơn bảy cây số thì ông lệnh cho em ngừng xe bên một
cánh rừng. Hiện tại trời đã sắp tối vì ánh mặt trời đang xuống dần ở dãy núi
phía xa xa. Em không biết bây giờ là mấy giờ vì cái đồng hồ đeo tay của em đã
ra nằm ngoài chợ trời từ rất lâu rồi. Em cũng không muốn hỏi ông về giờ giấc
nhưng em đoán có lẽ cũng hơn sáu giờ.
Vẫn
không quay mặt nhìn em, ông quay hẳn người về hướng ngọn núi phía xa, phía tay
mặt của ông, ông chỉ về hướng đó và nói :
“Anh
nhìn thấy căn nhà ở chân núi phía xa xa đó không? Tôi sẽ vào đó bằng con đường
mòn này ngay bây giờ và anh cứ ngủ tạm trong xe đợi tôi. Nếu sáng ngày mai khi
mặt trời đã lên rồi mà tôi vẫn chưa trở ra, thì anh được phép về thẳng Saigon.
Những gì mà tôi nhờ anh hôm nay xin anh hãy cố giúp cho tôi. Cũng vì giúp cho
tôi mà rồi anh sẽ bị thật nhiều điều phiền toái đấy. Nhưng, anh đừng lo vì tôi
sẽ giúp lại anh”.
Nói
xong ông bước xuống xe và đi theo con đường mòn mà chiếc xe của em đang đậu sát
bên. Em nhìn theo ông mà không hiểu ông đã nói gì. Nào ông đã có nhờ em giúp gì
cho ông đâu. Chở ông đi đến bất cứ nơi nào cũng đều là bổn phận cả. Em nhìn về
phía xa nơi chân núi một lần nữa thì thấy có một căn nhà, nhưng, em không hiểu ông vô trong đó đêm nay với mục đích gì.
Xung quanh vùng này nổi tiếng có nhóm người Thượng Fulro thì sự an toàn cho bản
thân ông sẽ không có gì là bảo đảm cả.
Mệt mỏi
vì thức từ ba giờ sáng, em vói tay lên cái hộc của xe lấy xuống một cái mền mà luôn luôn có trong xe, rồi
ngã lưng trên bộ băng và chỉ trong đôi ba giây đồng hồ sau là em đã thiếp đi
lúc nào em cũng không hay. Quá nửa đêm thình lình em giật mình thức giấc vì có
nhiều tiếng động. Em nghĩ ông Phó giám đốc đã trở lại nên em ngồi lên. Nhưng, cảnh
tượng đang diễn ra trước mắt em làm tay chân của em như nhủn ra. Qua ánh sáng của
ngọn đuốc phía bên ngoài xe, em thấy có bốn người đàn ông đóng khố mà em biết
chắc chắn họ là người Thượng. Người đi đầu cầm cây đuốc để soi đường. Người thứ
hai có đeo bên hông lủng lẳng cây súng ngắn mà em đoán đó là cấp chỉ huy. Hai
người đi kế tiếp thì, một người đeo súng dài và một người cầm cây mã tấu. Cả
hai đang kéo theo một người đàn ông bị sợi dây cột vô cổ và hai tay thì bị trói
ngoặc ra phía sau. Họ vừa đi vừa nói gì với nhau nhưng em nghe không rõ. Nhóm bốn
người Thượng kéo theo người đàn ông đi trên cái lối mòn mà ông Phó giám đốc đã
đi hồi chiều. Khi đám người đó đi xa cách chiếc xe của em chỉ độ mươi mười lăm
thước thì nhóm người Thượng bắt người đàn ông quỳ xuống. Em không làm sao nhìn
được mặt người đàn ông bị trói phần vì khoảng cách, phần vì ánh sáng của ngọn
đuốc không đủ soi sáng, phần vì em không dám ngồi thẳng người lên để nhìn. Khi
người đàn ông đã quỳ xuống rồi thì người Thượng chỉ huy nói điều gì đó mà sau
này em đoán là người đó đang đọc bản án. Sau đó, qua ánh sáng của ngọn đuốc,
cái mã tấu ánh lên vệt sáng lấp lánh khi đưa lên cao rồi hạ xuống thật nhanh và,
thật rùng rợn khi em nhìn thấy cái đầu của người đàn ông bị lìa khỏi cổ. Quá
khiếp sợ nên em toan cho nổ máy xe để chạy. Nhưng, thật may là em đã kịp bỏ ý định
đó vì sợ những người Thượng kia sẽ nổ súng theo; đó là chưa nói nếu máy xe
không nổ liền thì điều tai hại nhất sẽ đến với em ngay. Ngoài ra toàn thân em
lúc đó đang như bị chạm điện nên co giật liên hồi mà em không làm sao để kềm
hãm lại được đôi chân cứ đang run lên không ngừng. Quá sợ nên em nằm xuống và
trùm cái mền qua khỏi đầu với ý nghĩ là, nếu những người Thượng đến đập cửa kêu
mở thì họ sẽ thấy là em đang ngủ chứ không có chứng kiến… không nhìn thấy những
việc của họ đã làm.
Không
biết đến bao lâu nhưng rồi em cũng đã chìm vào giấc ngủ với những cơn ác mộng.
Mặt trời chưa sáng tỏ là em đã ngồi dậy và rồi em cứ mơ mơ màng màng không hiểu
chuyện đêm qua là thật hay là mơ, cho đến khi có một chiếc xe chạy ngược chiều
qua thì em mới dám mở cửa bước ra ngoài. Lúc này trời đã sáng tỏ rồi nên em bước
từng bước đến nơi xảy ra vụ xử tử đêm qua để xem hư thực ra sao mà trong lòng
thì vô cùng hồi hộp mong đó chỉ là giấc mơ thôi. Trước mặt em, một cái hố không
sâu lắm, trong cái hố đó có xác một người đàn ông nhưng không có đầu. Như vậy
chuyện xảy ra hồi đêm là chuyện thật chứ không phải em mơ. Sợ quá nên em vội
vàng quay người và chạy thật nhanh trở về lại xe. Lúc gần đến xe em chợt nhớ tới
căn nhà dưới chân núi nên em quay nhìn về hướng đó. Nhưng, bây giờ thì em không
nhìn thấy một căn nhà nào cả. Hôm qua khi trời nhá nhem tối mà em còn nhìn thấy
có một căn nhà nơi chân núi, thế mà giờ đây lại không thấy trong khi mặt trời
đã lên cao và hoàn toàn sáng tỏ. Em bước lẹ vô xe và nổ máy rồi tức tốc chạy một
mạch thẳng hướng về Sàigòn.
Chiều
hôm đó em về đến Công ty và liền vội vàng vào gặp ông Giám đốc. Vừa bước chân
qua khỏi cửa thì một tiếng đập thật mạnh xuống bàn và tiếng của ông Giám đốc giận
dữ la hét:
“Anh đi
đâu? Anh đi đâu và ở đâu mà anh dám không thi hành công tác của tôi giao cho
anh?”
“Dạ
thưa ông Giám đốc, khi tôi gần đến nơi thì ông Phó giám đốc chận xe tôi lại rồi
lệnh cho tôi chở ông ấy lên Ban Mê Thuột rồi...”
“Anh
nói sao? Ông Phó đón xe anh rồi lệnh cho anh chở ông ấy lên Ban Mê Thuột à?”
“Dạ
thưa ông, đúng như vậy”.
“Anh
nói thật đấy chứ?”
“Dạ
thưa ông, tôi đâu dám nói láo ông để dựng lên một câu chuyện như vậy được”.
Ông
Giám đốc lại đập mạnh tay lên bàn và nói:
“Bố
láo! Sáng thứ hai khi anh lấy xe chạy lên Lộc Ninh thì khoảng độ chín giờ bà vợ
của ông Phó đã nhận được cái đầu lâu của ông ấy. Ông ấy đã bị người ta giết chết
bằng cách chặt đầu thế mà anh... thằng này bố láo thật”.
Em nghĩ
ông Giám đốc dựng chuyện để chửi em vì… không làm sao có chuyện đó được. Em cố
nói:
“Nhưng...
thưa ông... không thể có chuyện vô lý như vậy được vì chính tôi chở ông ấy lên
Ban Mê Thuột và trên đường đi ông ấy còn mời tôi ăn cơm nữa mà”.
“Anh
nói thật đấy chứ?”
Thấy
nét mặt… gian ác của ông Giám đốc làm em mất bình tĩnh. Em nói không được trôi
chảy:
“Thưa
ông tôi nói thật, nhưng tôi... mà tôi... cũng thấy có một cái xác không đầu nữa… Nhưng... vô lý quá. Không lẽ cái xác đó là của...
của ông ấy sao?”
Có lẽ
ông Giám đốc thấy em nói với vẻ mặt còn quá căng thẳng nên ông nói:
“Đi.
Anh đi với tôi qua bên nhà ông ấy để xem sự thể ra sao và có phải cái đầu đó
là... Từ hôm qua đến nay tôi bận bịu quá nên cũng chưa gặp được bà vợ ông ấy”.
Em bước
đi theo sau ông Giám đốc ra xe mà đầu óc em cứ bị quay cuồng với những hình ảnh
kinh dị đã xảy ra đêm hôm qua. Người em lúc này đang ướt đẫm mồ hôi vì mệt và
vì từ Ban Mê Thuột về đây em chưa có một thứ thức ăn gì bỏ vô bụng.
Em ngả
lưng ra thành ghế và lim dim đôi mắt để hồi tưởng lại chuyện hôm qua với hy vọng
là lát nữa đây bà vợ của ông Phó giám đốc, người đàn bà nhà quê xuất thân từ
thanh niên xung phong sẽ xác nhận là cái đầu lâu mà bà đã nhận được không phải
là cái đầu của chồng bà. Em không tin có chuyện người đã chết rồi lại hiện về
như lúc đang còn sống và còn ngồi ăn chung với em nữa. Nhưng, ngay lúc đó em bỗng
nhớ ra là cái xác không đầu có mặc cái áo sơ mi sọc màu đỏ và cái quần jean y
như của ông Phó giám đốc. Người em đang lạnh vì mồ hôi và vì đói thì giờ đây
càng lạnh hơn khi nghĩ ông Phó giám đốc đã hiện về ngồi với em suốt đoạn đường
dài và còn ngồi ăn chung với em nữa.Vì đang ngồi chứ nếu không thì có lẽ em đã
bị té xuống đất rồi vì toàn thân em lại đang run như lên cơn sốt rét.
Vị bác
sĩ kéo một trong những ngăn có chứa những xác chết ra cho ông Giám đốc nhìn thì
đúng đó là cái đầu của ông Phó giám đốc. Bà vợ của ông kể lại cho ông Giám đốc
của em nghe trong khi hai hàng nước mắt vẫn đang ràn rụa:
“Khoảng
chín giờ sáng thứ hai khi em chuẩn bị đi làm thì có một chiếc xe con đến đỗ trước
cổng nhà. Hu hu hu… Một người đàn ông da ngăm ngăm đen bê một cái hộp giấy, hu hu hu… và nói với em là có người gởi cho em một món
quà và yêu cầu em ký nhận. Sau khi em ký nhận xong thì người đó đi ra xe và chạy
mất. Em vội vàng mở cái hộp ra để xem là quà gì và ai gửi thì... ối giời ơi, hu
hu hu… một cái đầu nằm trong hộp và đấy là cái đầu của chồng em…hu hu hu… Bên
trong cái hộp có kèm theo một tờ giấy viết tay báo là ảnh bị xử tử vì tội đã đối
xử quá ác độc với công nhân cao su Lộc Ninh. Hu hu hu… Hu hu hu…”
Ông
Giám đốc của em lên tiếng an ủi:
“Xin chị
bớt buồn khổ đi vì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Ngay bây giờ chị hãy theo tôi đi
ngay lên Ban Mê Thuột xem có phải cái xác ở trên đó là xác của anh không thì
mang về để chôn cất cho anh. Nếu đúng cái xác đó là xác của anh ấy thì... ghê gớm
quá”.
Ông
Giám đốc lắc lắc cái đầu và… trợn hai con mắt lên nhìn em như thể em là thủ phạm
vậy. Ông ra
dấu cho em đi ra xe để lên đường ngay.
Trong
khi cái xác của ông Phó giám đốc còn đang quàn tại bệnh viện Sàigòn để chờ ngày
đem đi chôn, thì em bị công an tạm giữ trong phòng giam để điều tra xem em có
dính líu tới cái chết của ông Phó giám đốc và với số người đã giết ông không.
Suốt thời
gian bị giam giữ, mỗi đêm ông cứ hiển hiện về trong giấc ngủ của em và lập đi lập
lại câu nói sau cùng của ông trước khi ông đi vô chân núi: “Những gì mà tôi nhờ
anh hôm nay xin anh hãy cố giúp tôi. Cũng vì giúp cho tôi mà anh sẽ bị thật nhiều
điều phiền toái đấy. Nhưng, rồi tôi sẽ giúp lại anh.” Nói xong câu đó thì ông
biến mất và cũng là lúc em giật mình thức giấc. Như vậy là có lẽ ông ấy đã
không thể siêu thoát được khi mà chưa được nói lên những điều thầm kín trong
tim ông như đó là lời sám hối, lời xin lỗi chân thành về những việc ác ông đã
làm khi còn sống. Em nghĩ là, với bất cứ người nào, một khi đã từng làm những
chuyện dù có tàn ác đến đâu mà đã có lời xin lỗi chân thành và công khai thì đều
nhận được sự tha thứ. Nhưng, sau đó họ cũng phải bị trừng phạt bởi luật pháp.
Sau bốn
tháng bị tạm giam, trước khi được trả tự do em phải ký vô tờ cam kết là không
được tiết lộ chuyện này cho bất cứ người nào biết.
Một
tháng sau khi ra khỏi nhà tù nhỏ, em đã trốn thoát được khỏi nhà tù lớn một
cách thật tình cờ và suôn sẻ như có sự trả ơn của ông ấy như có lần ông đã có nói. Em nhìn những người Cộng sản
Việt Nam đang sống có khác gì ông Phó giám đốc kia đâu. Họ là những con người
không có cái đầu. Tất cả đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam là các cái xác không
đầu”.
Topa
(Hòa Lan)