RỤNG XUỐNG TRANG THƠ ĐÃ ÚA VÀNG
Em ơi chiếc lá mùa thu cũ
Rụng xuống trang thơ đã ố vàng
Những câu thơ viết còn dang dở
Như vành trăng khuyết suốt trăm năm
Những câu thơ úa màu rêu úa
Vùi xác xơ mơ dấu chân người
Khi gió mùa xanh xao xuyến gọi
Lời thơ rụng xám lá thơ rơi
Thơ chưa kịp gửi lời chia biệt
Ta đợi - rồi em chẳng trở về
Ta đợi như bờ xanh mòn mỏi
Em về, dù chỉ để chia ly
Em về, dù chỉ vài chung rượu
Uống như uống cạn nỗi đau đời
Đập vỡ ly rồi chia mỗi ngã
Đập vỡ ly rồi, quên lãng thôi
Hãy trở về! Dù không hò hẹn
Gặp nhau cho vẹn nghĩa trần gian
Cho dẫu lòng như mùa thu cũ
Rụng giữa câu thơ đã ố vàng.
Lê văn Trung
NGỒI LẠI VỚI NHAU
Ngồi lại với nhau một lần em ạ
Chiều đang rơi từng giọt xuống hiên đời
Chiều đang gọi bên kia đồi sương phủ
Chiều đang chìm trong nỗi nhớ chơi vơi
Hãy ngồi lại lặng nghe lời của gió
Gió giang hồ phiêu giạt suốt đời ta
Gió phong ba trong hồn đời giông bão
Gió điêu tàn rụng nát cánh phù hoa
Ngồi lại với nhau nghe lá mùa kể lể
Chiều vàng thu em mặc áo thu vàng
Chiều hồng xuân em quần nhung áo lụa
Chiều sầu đông chiều nhỏ lệ chia tan
Ngồi lại đi em sông đời tôi còn chảy
Mây đời tôi còn bạt gió muôn trùng
Xin ngồi lại một lần là mãi mãi
Một lần thôi là chạm đến vô cùng
Chiều nay gió
Chiều nay mưa
Và
Chiều nay
Ngồi lại
Cho cuộc tình giông bão một lần thôi
Và một lần
Chảy máu
Vết thương tôi.
Lê văn Trung