Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

453 . Chuyên đề "VIẾT BÊN DÒNG POTOMAC (1975-2025)" Kỳ 17 : HÀ BỈNH TRUNG (1922-2012) - Năm Bài Thơ

                                                                                              


Tiểu sử.

Hà Bỉnh Trung (1922 - 24/4/2012) sinh tại Cao Bằng, là nhà giáo, nhà báo, nhà văn, nhà thơ và dịch giả. Từng du học ở Paris và sau khi về nước (1050) ông làm chủ bút tuần báo Quê Hương tại Hà Nội. Năm 1953, ông nhập ngũ, phục vụ trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa cho đến năm 1970. Năm 1984, ông sang Mỹ định cư và sống tại tiểu bang Virginia. Ông đã có hơn 20 cuốn sách được xuất bản.                                                            

Nhà thơ HÀ BỈNH TRUNG (1922-2012)


5 BÀI THƠ HÀ BỈNH TRUNG

HÌNH ẢNH CŨ
 
Con tầu nhẹ lướt trôi qua
Em còn đứng lại nhìn ta không rời
Khói đen nhẹ tỏa mù khơi
Xót xa nào cũng hai người chia tay
Em buồn, một bóng thơ ngây
Ta buồn,cúi mặt khói mây dăng sầu
Nửa đời lặng lẽ qua mau
Ta còn nhớ những nét đau chất chồng.
Ngày nay, không vẫn hoàn không.
Một người đi, một người trông một người.
 
TRĂNG BẠCH
 
Giật mình tỉnh giấc chiêm bao
Tay ôm gối mộng, trăng vào giường khuya
Những gì tích tụ ngoài kia
Trong này tan biến phân chia nghẹn ngào.
Đang vui trong giấc chiêm bao
Chợt buồn mộng điệp tan vào gối chăn
Trăng, trong đêm lạnh, xuống dần
Ta, trong tiềm thức, lên gần bóng nga
Nghe trong hơi ấm làn da
Như say men rượu chia xa hai người
Thương vầng trăng bạc nổi trôi
Thương cơn gió dạt, bờ môi lạnh lùng.
 
CON ĐƯỜNG EM ĐI
 
Con đường ấy ngày xưa em đi học
Giữa hàng me lá rụng thấm vai thon
Anh ngơ ngẩn theo vất chân ngà ngọc
Trông nắng vàng soi dọi bước chân son.
 Rồi một sớm, em theo con đường khác
Chân bước đi trong khói pháo mịt mù
Anh nặng bước như một người đi lạc
Làng nặng buồn thương tuổi ngọc tàn thu.
 
Con đường ấy em không còn quay lại
Anh vẫn đi trông lá rụng bên trường
Vết chân cũ mờ theo thời con ái
Một mảnh đời chôn dấu một tình thương.
 
TUỔI NGƯỜI THƠ
 
Ai hỏi xuân xanh? ta chỉ cười.
Người thơ chỉ có tuổi đôi mươi
Tìm non sông trẻ và mơ trẻ
Giữa mãi tình yêu đẹp suốt đời.
 
Ai hỏi tình ta? Ta chẳng nói
Một đời người chỉ để yêu nhau
Đời ta là cả tình em đó
Hẹn trước rồi sao lại đến sau?
 
Em hỏi “Bao giờ anh trở lại?”
Riêng ta không muốn hẹn lâu ngày
Ngày mai, ngày mốt hay mùa tới
Ta sẽ tìm em trở lại đây.

CHỮ TÌNH

Chỉ nghe thoáng một chữ “yêu”
Nắng mai bừng dậy, mưa chiều vội tan
Chỉ nghe thoáng gọi tên nàng
Giấc mơ chợt tỉnh ngỡ ngàng bình minh
Chỉ nghe thoáng một chữ tình
Hoàng hôn thôi cũng giật mình trôi qua
Nỗi sầu quặn thắt trong ta
Lại thêm nỗi nhớ xót xa giữa đời
Chỉ nghe thoáng gọi tên người
Nửa khuya thức giấc xa rời bến mơ.
Nhớ gì những chuyện vu vơ
Yêu gì trong những lời thơ ngập ngừng.

HÀ BỈNH TRUNG